Hà Diệp đứng ngoài ban công nhìn Lục Tân đi xa dần, mãi cho tới tận khi không nhìn thấy gì nữa.
Cô đứng ngoài đó thêm một lát nữa rồi mới quay trở vào phòng, ngồi vào bàn của mình.
Trường học mới, phòng học mới, tất cả mọi thứ đều xa lạ với cô, điều duy nhất quen thuộc với cô là bạn trai thì cũng đã đi khỏi đây mất rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Diệp cúi đầu, vô thức lấy điện thoại di động ra.
Cuối tháng tám, Lục Tân tới Bắc Kinh nhập học, bạn trai luôn ở bên cạnh cô gần như suốt cả kỳ nghỉ hè bỗng nhiên đi mất, Hà Diệp thấy không quen lắm.
Hiện giờ, vì đang ở trong một môi trường lạ nên cảm giác không quen ấy đột nhiên dữ dội hơn gấp mấy lần so với lần trước.
Điện thoại của Hà Diệp có tin nhắn mới.
Tổ trưởng: [Anh lên xe rồi, em nhớ đi ăn cơm đi nhé.]
Diệp Tử tròn trĩnh: [Em không thấy đói.]
Tổ trưởng: [Em bận bịu suốt từ sáng tới trưa, sao lại không đói chứ, tranh thủ giờ này ở căng tin vẫn còn cơm, em mau đi ăn đi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Tử tròn trĩnh: [Nếu anh hôn ít lại một lúc thì đã có thể đi ăn cơm với em rồi.]
Tổ trưởng: [Em muốn anh đi ăn với em à?]
Hà Diệp không trả lời.
Màn hình hiển thị Lục Tân “Đang soạn tin nhắn” suốt một lúc lâu, Hà Diệp đột nhiên cảm thấy lo lắng, sợ anh định quay trở lại đây, cô vội soạn tin nhắn: [Không, anh mau ra sân bay đi, em cũng qua căng tin đây, bao giờ tới sân bay thì báo cho em biết với nhé.]
Tổ trưởng: [Được.]
Hà Diệp cất điện thoại đi, thực sự cầm thẻ sinh viên đi qua bên căng tin.
Trong căng tin toàn là sinh viên và người nhà của họ, Hà Diệp không tìm thấy mấy người bạn cùng phòng đã tới căng tin trước mình đang ở đâu. Trong lúc cô đang xếp hàng trước ô cửa sổ lấy đồ ăn thì Lục Tân lại gửi tin nhắn cho cô.
Tổ trưởng: [Lúc điền phiếu nguyện vọng, anh thực sự nghĩ là yêu xa cũng không sao, mỗi tuần gặp nhau một lần vào cuối tuần là được rồi.]
Tổ trưởng: [Hiện giờ anh mới biết, anh không nỡ xa em nhiều hơn anh tưởng rất nhiều.]
Trước mặt và sau lưng đều có sinh viên đang đứng, Hà Diệp không dám xem điện thoại lâu, cô nhanh tay tắt màn hình đi.
Thế nhưng, trong đầu cô chỉ quanh quẩn hai dòng tin nhắn của bạn trai mình.
Lúc nghỉ hè, Lục Tân từng nói rất nhiều lời mùi mẫn, hầu như lần nào anh nói vậy cũng hại Hà Diệp cảm thấy buồn nôn.
Ấy vậy mà lần này Hà Diệp lại không thấy buồn nôn nữa, bởi vì cô cũng cùng chung cảm xúc “không nỡ xa” người kia giống anh.
Có lẽ cảm xúc của cô không mãnh liệt bằng Lục Tân nhưng cô cũng cảm thấy rất lưu luyến.
...
Sau khi ăn cơm một mình xong, Hà Diệp trở lại ký túc xá, phát hiện ra ba bạn cùng phòng đều đang ở trong phòng, người nhà của họ đều đã ra về.
Các cô gái giới thiệu lại một lượt về bản thân mình.
Cô gái có đôi mắt to là Mạnh Tiếu, cô gái để tóc ngắn gọn gàng là Vương Nhiên, còn cô gái đã biết cách trang điểm xinh đẹp là Quách Lạc Ngôn.
Hà Diệp có hai đặc điểm được các bạn cùng phòng công nhận, một là cô cao nhất phòng, hai là cô xinh đẹp nhất phòng.
“Hà Diệp, vừa rồi bọn tớ mới cá cược với nhau, tớ cược là anh chàng đẹp trai đưa cậu tới đây là bạn trai của cậu. Vương Nhiên cược rằng đó là anh ruột của cậu. Cậu mau nói cho bọn tớ biết đi, rốt cuộc người nào trong bọn tớ đoán đúng?”
Trước khả năng suy diễn phong phú của Quách Lạc Ngôn, Hà Diệp thoải mái thừa nhận: “Đó là bạn trai tớ, tên anh ấy là Lục Tân, là chữ “Tân” trong câu thơ “Phong yên vọng ngũ tân”* ấy.”
*Phong yên vọng ngũ tân là một câu thơ trong bài thơ “Tiễn Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục châu” của Vương Bột, nghĩa là “nhìn vọng qua gió thổi những làn khói có thể thấy năm bến sông Thục”, từ “tân” trong câu thơ này nghĩa là bến sông.
Quách Lạc Ngôn: “Ha ha, tớ biết ngay mà! Là bạn trai thì tuyệt, nếu một anh chàng đẹp trai siêu cấp như vậy mà lại chỉ là anh trai thì thiệt quá!”
Mạnh Tiếu: “Mau kể cho bọn tớ nghe xem nào, hai cậu đã thành đôi như thế nào vậy?”
Vương Nhiên kéo ghế ngồi ngay xuống bên cạnh Hà Diệp, hóng hớt ngay tại trận.
Hà Diệp đành phải thuật lại sơ lược mọi chuyện, không nhắc tới chuyện thầm mến của Lục Tân, chỉ kể rằng thì đại học xong thì anh tỏ tình với cô.
Quách Lạc Ngôn: “Cậu ấy thi đậu đại học nào vậy?”
Hà Diệp cười, giơ một ngón tay trỏ lên: “Anh ấy là học sinh thi được điểm cao nhất của tỉnh bọn tớ.”
Ba bạn cùng phòng: “...”
Hà Diệp ngắm nhìn biểu cảm cực sốc của ba người họ, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Cô vui không phải vì kiêu ngạo hư vinh nhờ có một bạn trai học trường Thanh Hoa mà cô chỉ đơn thuần vui vì có nhiều người biết được Lục Tân ưu tú như thế nào.
Anh thực sự rất tuyệt.
Có lẽ là có phần hơi mê muội một chút nhưng khi khoảng cách giữa hai người trở nên xa xôi, cảm giác nhớ nhung bạn trai trong lòng Hà Diệp bất giác đã vượt qua cảm giác lạ lẫm khi đối mặt với mối quan hệ quá mức thân mật của bọn họ.
Tối hôm đó, Lục Tân có buổi học lý thuyết quân sự, Hà Diệp cũng phải đi tham gia buổi họp lớp dành cho tân sinh viên.
Nhờ có các bạn cùng phòng làm bạn với mình, Hà Diệp thuận lợi làm quen với cuộc sống mới. Lúc chia xa Lục Tân vào buổi trưa, cảm giác khó chịu khi ấy từng khiến Hà Diệp cảm thấy sợ hãi.
Cô tắm xong, đang sấy tóc thì Lục Tân gọi video call cho cô.
Ngoại trừ Vương Nhiên đang tắm, Mạnh Tiếu và Quách Lạc Ngôn đều quay qua “ồ” lên trêu cô.
Hà Diệp cảm thấy xấu hổ nếu nói chuyện với Lục Tân trước mặt các bạn cùng phòng nên cô để máy sấy xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.
Cuộc gọi video được nối máy, Hà Diệp lập tức quan sát bên phía bạn trai, phát hiện ra anh đang ngồi trong phòng khách của căn hộ đi thuê.
Còn hình ảnh hiện ra trước mắt Lục Tân là mái tóc dài của bạn gái anh vẫn còn ẩm ướt, thậm chí còn hơi rối một chút, khiến ngoại hình trong sáng mà anh đã quen thuộc bấy lâu nay toát lên đôi chút gợi cảm mới lạ.
Thực ra cũng không phải là mới lạ, đối với Lục Tân, bản thân Hà Diệp đã là ngọn nguồn khơi dậy dục vọng trong anh, ngay từ lần đầu tiên tình cờ gặp cô ở siêu thị, anh đã cảm nhận được điều ấy rồi.
Tuy nhiên, điểm khác biệt là, Hà Diệp chưa từng chủ động làm bất kỳ điều gì để gia tăng sự gợi cảm của bản thân, kể cả hiện tại, chẳng qua cũng chỉ đơn thuần là do tự Lục Tân liên tưởng quá nhiều.
“Em mới tắm xong à?” Anh cố gắng hỏi một cách trong sáng hết cỡ.
Hà Diệp vội nghe điện thoại nên quên để ý vấn đề ngoại hình, sau khi được bạn trai nhắc, cô bất giác vuốt thử tóc rồi lập tức chuyển camera sang camera sau.
Lục Tân chẳng hề thích thú bức tường hay là hàng rào của ký túc xá trường Đại học Giao thông Thượng Hải chút nào: “Anh muốn xem em.”
Hà Diệp nói nhỏ: “Tóc em vẫn còn rối.”
Lục Tân: “Vậy em đi sấy tóc trước đi, bao giờ sấy xong thì gọi lại cho anh.”
Hà Diệp đồng ý với lời đề nghị này của anh.
Cô nghiêm túc sấy khô tóc, soi gương, cẩn thận chải gọn gàng từng sợi tóc một.
Quách Lạc Ngôn úp sấp người lên lưng ghế, yên lặng thưởng thức cảnh mỹ nhân chải tóc, chóp mũi cao và nhỏ, khuôn mặt mới tắm xong vẫn còn ửng hồng. Đợi Hà Diệp đứng dậy, Quách Lạc Ngôn mới ai oán nói: “Ban nãy tớ còn hâm mộ Hà Diệp có bạn trai siêu đẹp trai, giờ tớ lại thấy hâm mộ Lục Tân hơn, đúng là càng ngắm lâu lại càng thấy Hà Diệp đẹp.”
Trai đẹp có đẹp đến đâu thì cũng chỉ thế mà thôi, trong khí đó, từng hành vi, cử chỉ của mỹ nhân đều toát lên nét cuốn hút, như vừa rồi vậy, Hà Diệp chỉ chải đầu thôi mà Quách Lạc Ngôn đã thấy cực kỳ bổ mắt rồi.
Hà Diệp đang vội đi gọi video với Lục Tân nên chỉ mỉm cười rồi đi ra ngoài ban công.
Lục Tân vẫn đang ngồi trên sô pha, thấy bạn gái xuất hiện trở lại, anh nhích người lại gần màn hình hơn, chăm chú ngắm nhìn.
Hà Diệp không chịu nổi ánh mắt kiểu này của anh nên quay mặt đi.
Lục Tân nói khẽ: “Nếu em làm vậy trước mặt anh thì anh sẽ hôn cổ của em.”
Hà Diệp: “...”
Cô che luôn camera lại, khe khẽ trách móc: “Anh còn nói vậy nữa là em cúp máy đấy nhé.”
Lục Tân: “Lớp em có bao nhiêu bạn nam vậy?”
Anh đổi sang chủ đề khác, Hà Diệp bỏ tay xuống, nói chuyện với anh.
Lục Tân: “Anh dám cược là lúc em bước vào lớp, toàn bộ tụi con trai trong lớp đều chú ý tới em.”
Tuổi của sinh viên vào học kỳ một năm nhất của đại học vẫn bằng tuổi của học sinh vào học kỳ hai của lớp mười hai.
Thế nhưng, hồi cấp ba, các học sinh thuộc dạng con ngoan trò giỏi đều chỉ chúi đầu vào việc học. Sau khi thi đại học xong, trải qua kỳ nghỉ hè, tâm trạng đã trải qua giai đoạn chuyển tiếp, đám sinh viên bước vào phòng học của trường đại học, bất kể là nam hay nữ, đều đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chính thức bắt đầu đời sinh viên đại học của mình.
Cấp ba cấm học sinh yêu sớm nhưng đại học không cấm. Điều này khiến “yêu đương” trở thành một nội dung mà tất cả các sinh viên đều nhắm tới. Có người nôn nóng không chờ nội, chủ động xông trận. Có người yên lặng chờ đợi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hà Diệp: “Đâu có khoa trương tới mức như anh nói.”
Lục Tân: “Anh chỉ hiểu rõ bọn con trai hơn em thôi.”
Hà Diệp chợt nghĩ: “Cứ như anh nói thì nếu như lớp anh có gái xinh, có phải là lúc cô ấy đi vào lớp, toàn bộ đám con trai trong lớp anh đều chú ý tới cô ấy phải không?”
Lục Tân: “Thứ nhất, anh không biết lớp bọn anh có gái xinh hay không. Đối với anh, từ mẫu giáo tới đại học, ngoài Hà Diệp ra, những bạn nữ khác đều chỉ là bạn nữ cùng lớp, không hề phân chia đẹp xấu.”
Hà Diệp đứng dựa lưng vào tường, nghe anh nói vậy, cô nguýt anh một cái rồi quay mặt đi.
Lục Tân: “Thứ hai, anh chỉ chú ý Hà Diệp, không chú ý các bạn nữ cùng lớp.”
Hà Diệp: “Anh nói thì giỏi rồi.”
Lục Tân: “Thế này có gọi là ghen không? Hay phải gọi là ghen tuông vô cớ?”
Hà Diệp lườm anh.
Lục Tân: “Xin lỗi, tại anh ghen nhiều rồi nên mới suy bụng ta ra bụng người.”
Hà Diệp lập tức bật cười.
...
Huấn luyện quân sự được tổ chức rất nghiêm ngặt, trường nào càng chú trọng hoạt động huấn luyện quân sự thì càng khó xin phép nghỉ.
Thân thể của Lục Tân rất khỏe mạnh, anh cũng đã viện cớ bên phía Lam Hải một lần rồi, hơn nữa anh cũng không thể bịa chuyện người nhà bị ốm nặng chỉ để đi gặp bạn gái được. Vậy nên, cuối tuần lần thứ hai của đợt huấn luyện quân sự, Lục Tân không tài nào xin phép nghỉ để đến Thượng Hải được.
Hà Diệp không hề để bụng chuyện này, tối thứ sáu, lúc video call với nhau, cô cũng khuyên anh nên tập trung vào kỳ huấn luyện quân sự.
Lục Tân: “Em không thấy có vấn đề gì cả vì em không nhớ anh.”
Hà Diệp: “... Anh nhớ em thì anh đến đi.”
Lục Tân: “Em chờ đó.”
Hà Diệp hoàn toàn không để tâm tới câu anh bảo cô chờ này, cô nắm rất rõ lịch huấn luyện quân sự của Lục Tân, kể cả cuối tuần, lịch huấn luyện luôn bắt đầu từ sáu giờ sáng. Nếu không xin phép nghỉ thì dù anh có đi máy bay đến đây cũng chỉ có thể đến đây vào buổi tối nhưng không thể nào kịp trở về trước sáng ngày hôm sau.
Cô chắc chắn bạn trai không tới đây nổi nên mới nói với anh như vậy.
Thứ bảy, Hà Diệp không có tiết học, cả ngày hôm nay cô đều ngồi ở thư viện đọc sách, kho sách đồ sộ của thư viện, từ sách chuyên ngành tới sách phi chuyên ngành, tất cả đều là tài nguyên chung của toàn thể sinh viên.
Hơn tám giờ tối, Hà Diệp trở về ký túc xá.
Mạnh Tiếu đi họp đồng hương chưa về, Vương Nhiên đang đọc sách, Quách Lạc Ngôn đang cày phim Mỹ.
Tranh thủ nhà vệ sinh đang để trống, Hà Diệp đi tắm trước.
Vì không đi ra ngoài nữa nên Hà Diệp mặc luôn áo ngủ. Lúc đi ngang qua bàn của Quách Lạc Ngôn, cô bị bộ phim Mỹ cô ấy đang xem thu hút nên cũng kéo ghế lại ngồi xem chung.
Xem hết một tập thì đã mười giờ hai mươi.
Quách Lạc Ngôn đột nhiên nhắc cô: “Có phải đã đến giờ cậu gọi video với Lục Tân nhà cậu rồi không?”
Lúc này, Hà Diệp mới nhớ ra, đi kiểm tra điện thoại để trên mặt bàn, không chỉ không có cuộc gọi video bị nhỡ mà thậm chí còn chẳng có lấy nổi một dòng tin nhắn nào.
“Chắc anh ấy đang bận.” Hà Diệp không nghĩ gì nhiều, tiếp tục ngồi xuống cạnh Quách Lạc Ngôn.
Cô mới xem được mười phút thì Lục Tân gọi thẳng vào số điện thoại của cô.
Hà Diệp đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Cô còn chưa nghe thấy giọng Lục Tân thì đã nhìn thấy một bóng dáng một bạn nam cao ráo đứng thẳng tắp bên dưới tầng một, áp điện thoại vào tai, ngẩng mặt lên.
Đèn đường rọi sáng khuôn mặt lạnh lùng, khôi ngô của anh, điện thoại của Hà Diệp lặng lẽ tuột khỏi tay, rơi đánh “cạch” xuống sàn ban công.
Tiếng động ấy khiến cô tỉnh táo lại, Hà Diệp tạm thời dừng nhìn người kia, luống cuống nhặt điện thoại lên.
May mà màn hình không bị rơi vỡ.
Cô đứng dậy, nhìn lại xuống dưới tầng.
Lục Tân vẫy tay với cô ra hiệu “xuống dưới này”.
Cho dù anh không vẫy, chắc chắn Hà Diệp cũng vẫn xuống!
Cô trở vào trong phòng ký túc, lấy một bộ đồ trong tủ quần áo ra, chạy vào phòng vệ sinh để thay.
Vương Nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
Quách Lạc Ngôn lập tức nhảy số trong đầu, chạy ra ngoài ban công, phát hiện ra Lục Tân đã rời khỏi vị trí đứng bên dưới ngọn đèn đường, hình như đang định đi về phía cửa ra vào của ký túc xá.
Quách Lạc Ngôn vẫn cảm thấy thật khó tin, bèn gọi to: “Lục Tân!”
Lục Tân dừng bước, ngẩng mặt lên.
Anh có đôi mắt đen láy nhỏ dài đầy khí khái, không biết Quách Lạc Ngôn bị giật mình hay là bị sốc trước độ đẹp trai của anh, cô ấy lùi lại hai bước rồi chạy vào trong phòng ký túc xá, hét ầm lên với Vương Nhiên: “Lục Tân tới, không ngờ cậu ấy lại bay từ Bắc Kinh tới đây!”
Vương Nhiên: “... Hôm nay là thứ bảy, cũng bình thường thôi mà?”
Quách Lạc Ngôn: “Cậu quên à, Diệp Tử nói là cậu ấy phải học quân sự ba tuần, chắc chắn là cậu ấy lại xin phép nghỉ rồi!”
Vương Nhiên phục hắn!