Gả Ăn Chơi Trác Táng FULL


Phó Bảo Nguyên nghe Cố Cửu Tư nói lời này liền đưa hai tay đặt trước người, cười nói: “Cố đại nhân làm tại hạ khó xử rồi, chuyện tiền nong này, hạ quan chỉ là một Huyện lệnh, làm sao có thể biết được?”
 
Phó Bảo Nguyên thoái thác như vậy, Cố Cửu Tư liền biết Phó Bảo Nguyên là không định nói thật với hắn.
 
Một ngàn vạn là số liệu Công bộ đã nghiêm túc tính ra, xuống dưới không đủ dùng, vậy ở giữa chắc chắn có rất nhiều khoản tiền không phải dùng để sửa sông, Cố Cửu Tư hỏi vấn đề này cũng chỉ là muốn xem thử suy nghĩ của Phó Bảo Nguyên, cùng với sâu cạn của Vĩnh Châu này thôi.

Nhưng rõ ràng là Phó Bảo Nguyên cũng không tin tưởng hắn, Cố Cửu Tư cười khổ một cái: “Vậy Cửu Tư liền đi tìm những người khác hỏi một chút, nhưng mà chuyện tu sửa Hoàng Hà không thể trì hoãn được, chiều nay liền tập hợp mọi người lại rồi ngày mai bắt đầu khởi công đi?”
 
“Nghe đại nhân phân phó.”
 
Phó Bảo Nguyên dẫn Cửu Tư đi ăn cơm trưa, sau đó liền đi thông báo cho người phụ trách thi công đến để buổi chiều nói chuyện.

Buổi chiều có một đám người tới, đứng chật ních cả phòng khách của Huyện nha, có vài người phải đứng ở bên ngoài, Cố Cửu Tư thấy nhiều người như vậy nhưng ngược lại không loạn chút nào, trước khi hắn tới đây đã học thuộc rành mạch toàn bộ lưu trình tu sửa Hoàng Hà, cũng chia nhiệm vụ xuống dưới cho mọi người ngay tại chỗ, muốn giai đoạn thứ nhất của quá trình tu sửa đê đập phải được hoàn thành trong một tháng để nghênh đón lũ lớn vào tháng tám.
 
Mọi người nghe hắn nói, trên mặt đều là vẻ khó khăn, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người, rốt cuộc nói: “Các vị có gì khó xử, không ngại nói một tiếng.”
 
Thấy không có ai nói lời nào, Cố Cửu Tư liền đứng dậy, nói: “Nếu là không có ai dị nghị……”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, liền nghe thấy trong đám người vang lên một thanh âm cực kỳ do dự: “Đại nhân.”
 
Cố Cửu Tư nhìn qua, là một thương nhân chuyên phụ trách điền bao cát, hắn họ Lý, gọi là Lý Tam, nhìn từ trên ngoại hình thì chính là một người vẫn luôn làm việc ở công trường, đi tới gặp Cố Cửu Tư mà trên giày vẫn còn lây dính bùn đất, rõ ràng là mới vừa từ công trường chạy tới.
 
Thần sắc Cố Cửu Tư thư thả lại, hết sức hòa nhã nói: “Nếu ngươi có vấn đề gì, thì cứ việc nói ra.”
 
“Đại nhân” Lý Tam thấy thái độ của Cố Cửu Tư hiền hoà, rốt cuộc cũng lớn gan nói: “Tiền, có thể là không quá đủ……”
 
Cố Cửu Tư nghe được lời này thì nhíu mày, Lý Tam đã mở miệng, người bên cạnh đều sôi nổi bắt đầu hưởng ứng theo, nào là tiền không đủ, nhân thủ không đủ, thời gian không đủ……
 
Đều la hét ầm ĩ, muốn thư thả thời gian đến tháng mười mới hoàn công.
 
Cố Cửu Tư nghe bọn họ cao đàm khoát luận, lông mày càng nhíu chặt lại, hắn chỉ nói: “Nếu như ngâm đến tháng mười mới có thể hoàn công vậy thì lũ lớn vào tháng tám phải làm sao bây giờ?”
 
“Cố đại nhân, chúng ta hiểu được nỗi lo của ngài” Phó Bảo Nguyên cười làm lành nói “Chỉ là, đây là chuyện không thể làm được, cũng là không có cách nào làm.

Đại nhân, hay là thôi đi ạ? Mình thả lỏng thời gian chậm lại một chút?”
 
Cố Cửu Tư không nói chuyện, một lát sau, rốt cuộc hắn nói: “Các ngươi nói tiền không đủ, vậy các ngươi lập tức tính từng khoản tiền cho ta, ta nghe.”
 
Lời này vừa nói ra, mọi người liền quay đầu nhìn nhau, không có ai dám bước lên, Cố Cửu Tư chỉ Lý Tam rồi nói: “Ngươi nói, ta nghe.”
 
Lý Tam do dự một lát rồi mới chậm rãi nói: “Cố đại nhân, tỷ như nói, ngài phát cho ta hai trăm lượng bạc, nhưng nếu như cần thêm bao cát, còn phải hoàn công trong một tháng thì cũng phải hơn hai trăm người làm, dựa theo thị trường của Huỳnh Dương, một công nhân thì một tháng cũng phải hai lượng năm chục.…”
 
“Chậm đã” Cố Cửu Tư giơ tay nói “Hai trăm người? Hai lượng năm chục? Trước khi ta tới đã có hỏi qua, một đoạn dài như vậy, chỉ cần một trăm lao dịch……”
 
Nghe được lời này, bên cạnh liền truyền đến một tiếng cười nhẹ, Cố Cửu Tư xoay đầu sang liền nhìn thấy Phó Bảo Nguyên bày ra một bộ “Ta không phải cố ý, ta chỉ là nhịn không được mới cười thành tiếng”.
 
Cố Cửu Tư nhíu mày, Phó Bảo Nguyên lập tức ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Cố đại nhân, ngài tuổi còn trẻ đã một bước lên mây, đứng hàng thượng thư, là một nhân tài quan tâm đại sự trong thiên hạ, nhưng mấy chuyện trong thiên hạ có thể học từ sách, thì chuyện của bá tánh lại học không được, ngài vẫn là nghe cách làm việc của người phía dưới đi.”
 
“Rốt cuộc” Trong nụ cười của Phó Bảo Nguyên ẩn giấu vài phần khinh thường khó có thể phát hiện, ông ta nói “Ngài vẫn còn trẻ.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì.
 
Hắn làm sao lại nghe không hiểu, Phó Bảo Nguyên ngoài mặt khen hắn là trọng thần, khen hắn có năng lực, trên thực tế vẫn là khinh hắn tuổi trẻ vô tri.
 
Hắn trầm mặc, lửa giận trong lòng đã chầm chậm dâng cao, nhưng hắn đè lại cơn tức này, không nói gì nữa, hồi lâu sau mới nhếch môi lên cười nói: “Thôi, hôm nay cũng đã muộn rồi, ngày khác lại nói sau.”
 
Cố Cửu Tư cáo biệt với mọi người rồi đứng dậy mang Mộc Nam đi ra ngoài, lúc đi đến cổng lớn hắn liền nghe thấy bên trong truyền tiếng ra tiếng cười kìm nén.
 
Lỗ tai hắn nhạy bén nhưng giờ khắc này hắn lại hận lỗ tai của mình có thể đừng nhạy bén như vậy.
 
Hắn nắm chặt nắm hai tay, đi nhanh về nhà.
 
Lúc này đã vào đêm, Liễu Ngọc Như còn ở trong phòng tính các loại phí tổn khi thành lập kho hàng, Cố Cửu Tư bung cửa ra đi vào rồi nằm phịch cả người lên giường, sau đó thở hổn hển không nói lời nào.
 
Liễu Ngọc Như sợ tới mức chạy nhanh qua, cho rằng hắn bị bệnh, nhưng đến gần rồi nàng lập tức phát hiện cả người hắn lên xuống thở phì phì, rõ ràng là đang nổi trận lôi đình.
 
Liễu Ngọc Như đứng ở bên cạnh, thật cẩn thận hỏi: “Làm sao? Ai chọc chàng tức thành như vậy?”
 

“Phó Bảo Nguyên, Phó Bảo Nguyên!”
 
Cố Cửu Tư búng người bật dậy từ trên giường, gầm lên một tiếng: “Ta mắng ông nội hắn!”
 
“Xin bớt giận” Liễu Ngọc Như bưng cho hắn chén nước, ôn hòa nói “Ông ta làm cái gì, chàng nói với ta xem?”
 
Cố Cửu Tư nghẹn cổ không nói lời nào, Liễu Ngọc Như vỗ nhẹ vào lưng hắn, Cố Cửu Tư không biết vì sao nhưng Liễu Ngọc Như chỉ ôn nhu làm bạn với hắn như vậy, hắn chợt cảm thấy có vài phần tủi thân nói không nên lời.
 
Nhưng hắn lại cảm thấy, nếu như biểu hiện sự uất ức này ra ngoài thì có vẻ quá mức ấu trĩ.

Hắn hít sâu một hơi, hòa hoãn lại cảm xúc, sau đó mới mở miệng nói: “Ta bảo ông ta ngày mai khởi công, trước tháng tám phải đắp đê ở các nơi cho xong.

Ông nói được với ta xong, sau đó lại dẫn tới một đống người, người này này nói tiền không đủ, người kia nói nhân lực không đủ.

Còn nói ta là con mọt sách, chỉ biết khoa tay múa chân trên giấy.

Cho dù ta là con mọt sách cũng biết, bọn họ cứ bó tay bó chân ta như vậy, đơn giản là bởi vì ta chưa đưa cho bọn họ cái gì tốt cả.”
 
“Hôm nay có rất nhiều phu nhân quan viên tới.”
 
Liễu Ngọc Như ngồi ở bên người Cố Cửu Tư, nàng giơ tay xoa huyệt Thái Dương cho hắn, Cố Cửu Tư dựa vào người nàng, thả lỏng lại hỏi: “Tới làm cái gì?”
 
“Định lấy lòng ta, để cho ta thổi gió bên gối chàng, giao chuyện này cho bọn họ làm.”
 
Chuyện này cũng ở trong dự kiến của Cố Cửu Tư, hắn nhắm hai mắt nói: “Đưa tiền?”
 
“Bọn họ hỏi ta là muốn trắng hay là đồ vật, ta nghĩ, để bọn họ đưa đồ vật thì phải trải qua rất nhiều đường vòng, chàng nhận tiền thì có thể nói cho bệ hạ biết, đến lúc đó làm chứng cứ phạm tội việc bọn họ đút lót, nếu là đưa đồ vật, đến lúc đó sợ là lại phiền toái.”
 
“Nàng hỏi bạc?!”
 
Cố Cửu Tư đột nhiên nói thành tiếng, Liễu Ngọc Như bị phản ứng của hắn làm cho hết hồn, trực giác được chính mình làm không đúng liền lập tức nói: “Là có gì không đúng sao?”
 
“Đám lão già xảo quyệt này!”
 
Cố Cửu Tư đè lại tính tình giải thích cho nàng: “Muốn đưa lễ cho nàng thì có thể chuẩn bị trước rồi đưa, hỏi nàng muốn trắng hay là thích đồ vật? Đây rõ ràng là đang dò hỏi chúng ta.

Ta là một chính Tam phẩm Hộ bộ Thượng thư, ta mà muốn nhận tiền thì có thể chính trực, đĩnh đạc, trực tiếp nâng bạc về nhà hay sao? Cần phải rửa sạch tiền cho triệt để, tẩy sạch tới mức thanh bạch, trong sạch rồi mới có thể tới tay ta.”
 
Liễu Ngọc Như nghe lời hắn nói lập tức hiểu rõ, nàng vội nói: “Để ta đi qua đổi lời……”
 
“Không cần.” Cố Cửu Tư lắc đầu: “Lần này bọn họ là tới thử nàng, hiện giờ nàng lại đi thay lời, bọn họ cũng sẽ không tin.”
 
Liễu Ngọc Như không nói, Cố Cửu Tư ngẩng đầu lên liền thấy nàng ngồi trên giường có chút thấp thỏm, hắn ngẩn người, một lát sau hắn mới thở dài rướn về phía trước, sau đó ôm người vào trong lòng, ôn hòa nói: “Nàng đừng tự trách mình nữa, bọn họ đều là cá chạch thành tinh cả, chúng ta còn quá trẻ tuổi.”
 
“Là ta suy nghĩ thiếu sót.”
 
Liễu Ngọc Như rũ mắt: “Trách nhiệm trong chuyện này hẳn là ta chịu.”
 
“Làm sao có thể chứ?”
 
Cố Cửu Tư buông nàng ra, hắn nhìn khuôn mặt nàng, cười nói: “Theo như lời nàng nói thì trách nhiệm của chuyện này nên là ta chịu mới đúng.

Ta nên trông nom nàng hơn, nàng là người trực tiếp hành sự, ta nên biết tính tình của nàng thế nào, biết nàng có thể bị lừa hay không, nhưng là ta chỉ nghĩ tới việc bản thân nên diễn kịch thế nào, lại không hề nghĩ tới nàng, quản nàng cho tốt, nàng nói xem, đây có phải là vấn đề của ta không?”
 
Liễu Ngọc Như nghe hắn càn quấy, miễn cưỡng cười lên: “Chàng cũng không cần an ủi ta.”
 
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư thở dài, hắn nắm lấy tay nàng rồi ôn nhu nói: “Là người thì đều sẽ phạm sai lầm, huống chi, chuyện này cũng không phải là lỗi sai gì.

Về sau ta cũng sẽ làm sai, cũng sẽ ngớ ngẩn, đến lúc đó, nàng cũng bao dung ta đúng không?”
 
Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, đôi mắt của Cố Cửu Tư dịu dàng lại sáng ngời, phảng phất như mang theo tia sáng.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói: “Ngọc Như, nàng mới mười chín tuổi, đừng tự làm khó chính mình như vậy.”
 
“Những người đó đều đã sống vài chục năm rồi, đều là cá chạch lão làng lăn lộn ở trong bùn vài chục năm, nàng đừng nghĩ bản thân mình quá lợi hại, cũng đừng nghĩ người khác quá ngốc.

Nếu nàng luôn nghĩ mình sẽ thắng, thua chính là sai, vậy thì quá tự phụ rồi.”
 

“Lời này giống như lời ta nói trước đây,” Liễu Ngọc Như nhịn không được mà nở nụ cười, Cố Cửu Tư nghĩ một hồi cũng nghĩ không ra, cuối cùng hắn vẫy vẫy tay nói: “Chúng ta ảnh hưởng lẫn nhau cũng là bình thường.”
 
“Vậy hiện giờ bọn họ dò hỏi ra kết quả rồi lại tính toán làm gì?”
 
“Chờ một chút đi,” Cố Cửu Tư nghĩ một chút, nói tiếp: “Có lẽ cũng là chúng ta suy nghĩ nhiều.

Nàng và bọn họ hẹn nhau khi nào đưa bạc?”
 
“Chính là tối nay.”
 
“Nhìn xem tối nay bạc có đến hay không đi.”
 
Cố Cửu Tư nghiêng nghiêng đầu nói: “Nếu như không đến, vậy ngày mai……”
 
Cố Cửu Tư nghĩ, trong mắt chợt mang theo sự sắc lạnh: “Ngày mai ta cũng sẽ không khách sáo với bọn họ nữa, bọn họ nếu biết ta không có ý định chơi với bọn họ, vậy thì ta dứt khoát xử lý vài người, nếu bọn họ vẫn cứ ngăn cản, ta liền xử hết tất cả! Xem xem ai còn ngăn cản, không bắt đầu làm việc hay không.”
 
“Chàng xử người ta cũng không phải là cách,” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói, nàng suy tư rồi nói: “Chàng cũng đừng luôn tin tưởng vào con số mà Công bộ đưa ra, tuy rằng chàng không thích nghe nhưng lời mà Phó Bảo Nguyên nói, cũng có một chút là thật sự không sai, đường là dựa vào bản thân mình đi, không thể đọc sách mà biết thiên hạ.

Có lẽ bọn họ sẽ muốn ở giữa kiếm lời bỏ túi tiền riêng, nhưng lỡ như là không phải thì sao?”
 
Cố Cửu Tư nghe Liễu Ngọc Như nói xong mới chậm rãi bình tĩnh lại, một lát sau hắn lên tiếng trả lời: “Nàng nói cũng phải.”
 
Nói xong, hắn bình tĩnh bảo: “Ngày mai ta thúc giục bọn họ khởi công trước, cũng không tranh chấp thời gian thi công với bọn họ nữa, chờ buổi chiều ta tự mình đi xem.”
 
Buổi tối, hai người đợi cả một đêm, quả nhiên Trần thị không đưa tiền tới.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Cửu Tư từ sớm đã bắt lấy Thẩm Minh cùng Lạc Tử Thương ra cửa, chờ tới giờ ăn cơm trưa thì ba người bọn họ cũng đã trở lại.
 
Chỉ cần không cố định kỳ hạn công trình, Phó Bảo Nguyên liền cho người lập tức khởi công, cho nên mọi chuyện cũng thuận lợi được thông qua.
 
Trên đường trở về, từ thật xa Liễu Ngọc Như đã nghe thấy Thẩm Minh hùng hùng hổ hổ mắng, Thẩm Minh một đường mắng Phó Bảo Nguyên, đến tận trên bàn cơm vẫn còn đang mắng.
 
Cố Cửu Tư không nói một lời, Liễu Ngọc Như ở bên cạnh hắn vừa nghe vừa cười, Thẩm Minh thì vừa mắng vừa ăn, một lúc sau, Lạc Tử Thương ăn no rồi, hắn liền đứng dậy rời bàn trước tiên.

Chờ sau khi hắn rời đi rồi, Thẩm Minh mới nói: “Hắn đi nhanh như vậy làm cái gì? Lão tử quấy nhiễu hắn ăn cơm sao?”
 
“Hôm nay hắn có việc.” Cố Cửu Tư hỗ trợ trả lời: “Không phải nói Tần đại nhân hẹn hắn đi tảo mộ sao?”
 
Thẩm Minh ngẩn người, sau đó đột nhiên nhớ tới: “Đúng vậy, Tần Nam hẹn hắn đi tảo mộ mà.”
 
Nói xong, hắn liền ghé lại gần nhìn Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi không?”
 
“Không đi.”
 
Cố Cửu Tư đang ăn cơm, bình tĩnh nói: “Hôm nay đệ phải khởi hành đi Bình Hoài giúp ta kiến công, đê đập bên kia cũng đã báo bị tổn hại từ năm trước, đệ theo dõi cẩn thận, không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
 
“A.”
 
Thẩm Minh lại có chút hứng thú rã rời, nghĩ một hồi, hắn vẫn nhịn không được mà muốn tranh thủ một lần nữa, nói: “Phu nhân của Tần Nam là Lạc Y Thủy, đi tảo mộ cho Lạc Y Thủy thì khẳng định sẽ nói một vài chuyện quá khứ, chúng ta đều biết Lạc Tử Thương là con của Lạc Y Thủy, ca không muốn biết thân thế của Lạc Tử Thương sao? Lúc trước không phải ca còn cố ý cho Thế An ca đi điều tra phụ thân của Lạc Tử Thương sao?”
 
“Tranh thủ ăn xong đi,” Cố Cửu Tư trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Ăn xong thì đi đi, đừng nói lời vô nghĩa với ta.

Nói với ta nhiều lời như vậy, không bằng đến thư phòng viết thêm mấy phong thư cho Diệp Vận.”
 
Nghe thấy tên của Diệp Vận, biểu tình của Thẩm Minh chợt có chút mất tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng rồi chạy nhanh và mấy ngụm cơm, sau đó cũng vội vàng rời đi.
 
Cố Cửu Tư mang theo Liễu Ngọc Như chậm rì rì dùng cơm nước xong liền đi vào phòng thay một thân thường phục vải thô, sau đó nói với Liễu Ngọc Như nói: “Hôm nay không cần ra ngoài sao? Ta đi cùng nàng.”
 
Liễu Ngọc Như vốn là muốn đi ra ngoài xem đất, nàng thấy Cố Cửu Tư đi theo phía sau thì cũng liền cười mà đồng ý.
 
Hai người cùng nhau ra cửa, sau khi Cố Cửu Tư nắm tay Liễu Ngọc Như nhàn nhã lắc lư ở trên phố trong chốc lát sau thì lôi kéo nàng rẽ vào một con hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ có một chiếc xe ngựa, Liễu Ngọc Như có chút mờ mịt hỏi: “Đây là?”
 
Cố Cửu Tư không có nhiều lời mà chỉ kéo nàng lên xe ngựa, sau khi hai người thay đổi quần áo ở trên xe ngựa thì ngồi trên xe ngựa để rời khỏi thành.
 
“Đây là làm gì vậy?”

 
Liễu Ngọc Như có chút khó hiểu, Cố Cửu Tư ngược lại cũng không giấu nàng: “Đi tới mộ của Lạc Y Thủy.”
 
“Không phải chàng nói là không đi sao?”
 
“Ai biết trong phủ có người của Lạc Tử Thương hay không?”
 
“Vậy sao không mang theo Thẩm Minh?”
 
“Hắn quá lỗ mãng.” Cố Cửu Tư nói thẳng: “Lạc Tử Thương thật sự cẩn thận, mang theo hắn ta không yên tâm.”
 
Liễu Ngọc Như đã biết ý định của Cố Cửu Tư, sau khi đi cùng Cố Cửu Tư ra khỏi thành rồi, Cố Cửu Tư liền dẫn nàng từ sau núi đi tới mộ địa của Lạc Y Thủy.
 
Người dẫn đường cho bọn họ quen cửa quen nẻo, rõ ràng là đã tới trước dò đường rồi.
 
Mộ địa của Lạc Y Thủy được xây ở giữa sườn núi, chỗ này ở trên núi được rào lại thành một miếng đất rồi lát bằng đá xanh, sửa chỗ này lại thành một khu vườn bằng phẳng.
 
Trong khu vườn này chỉ có đơn độc một ngôi mộ của Lạc Y Thủy, phần mộ được tu sửa cực kỳ gọn gàng nhưng trong vườn lại gieo trồng các loại hoa cỏ, còn xây dựng cả đình hóng mát.

Trước phần mộ có trồng hai hàng hoa lan xanh biếc, bên cạnh thì đặt một cái bàn đá nhỏ, Tần Nam ngồi quỳ ở bên cạnh bàn đá, trên bàn đá bày rượu cùng với hai chén rượu nhỏ, ông ta tựa hồ như là đang đối ẩm cùng với một người khác.
 
Ông ta cũng không mặc quan phục mà chỉ mặc một thân thường phục màu lam, tóc được cột lại bằng dây cột tóc, có vẻ đơn giản lại ôn nhã, giống như một người thư sinh trung niên bình thường lại không thể bình thường hơn.
 
Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như núp ở trong cây cối, Cố Cửu Tư kéo Liễu Ngọc Như nằm sấp xuống rồi lại lấy chút cành lá đặt lên đầu nàng để che lấp, sau đó hai người liền nằm rạp trên mặt đất, yên lặng chờ Lạc Tử Thương tới.
 
Hai người đợi trong chốc lát thì đã thấy Lạc Tử Thương tới rồi, hắn mặc một thân áo gấm màu trắng, đầu đội ngọc quan, bước tới chào hỏi với Tần Nam, hai người đều khách khí có lễ, có thể thấy được trước đây gần như không có tiếp xúc gì.
 
Tần Nam dẫn Lạc Tử Thương đi lên thắp hương, sau đó Lạc Tử Thương cho người hầu lấy bình rượu tới rồi bình thản nói: “Ta nghe nói cô mẫu thích rượu ngon, lúc ở Dương Châu, bà ấy đặc biệt thích Xuân Phong Tiếu ở đầu phố đông, ta cố ý mang một vò lại đây, hy vọng cô mẫu thích.”
 
Nói xong, hắn cầm lấy vò rượu rồi đổ hết nửa vò lên mặt đất.
 
Tần Nam nhìn vò Xuân Phong Tiếu kia, rũ hai mắt xuống: “Lúc ngươi vừa tới, liền biết sẽ gặp được nàng?”
 
“Đã không còn người thân hay bằng hữu gì nữa” Ngữ khí của Lạc Tử Thương bình thản: “Hiện giờ chỉ còn mấy người thân thích như vậy, đương nhiên là phải tới thăm hỏi rồi.

Lần này biết được bản thân sẽ đến Huỳnh Dương, cho nên đã dự định đến đây tế bái.”
 
“Nàng biết ngươi hiếu thuận như vậy thì sẽ rất vui mừng.”
 
Lạc Tử Thương không nói gì, hai người nam nhân đứng ở trước mộ Lạc Y Thuỷ một lúc, sau đó Tần Nam mới nói: “Còn dư lại nửa vò rượu thì chúng ta uống đi.”
 
Lạc Tử Thương đồng ý, hắn ngồi cùng Tần Nam ở bên cạnh bàn đá, Lạc Tử Thương rót rượu cho Tần Nam, hai người chưa nói gì cả, chỉ vẫn yên lặng uống rượu, một lúc sau, Tần Nam mới như cảm khái thành tiếng, nói: “Rất nhiều năm rồi chưa uống rượu Dương Châu.”
 
“Dượng đến Huỳnh Dương, hẳn là cũng được hai mươi năm rồi nhỉ?”
 
Lạc Tử Thương vuốt ve chén rượu, chậm rãi nói: “Sắp rồi.”
 
Tần Nam cười cười: “Lúc ta đi, Tử Thương còn chưa sinh ra nữa, đại tẩu vẫn còn đang mang thai.”
 
Động tác uống rượu của Lạc Tử Thương chợt khừng lại một chút, câu này của Tần Nam rất kỳ lạ, hắn chưa nói hết hẳn một câu, người bình thường nói chuyện này, hẳn là sẽ nói kiểu như: “Ngươi còn chưa biết phát ra tiếng nữa, đại tẩu vẫn còn đang mang thai ngươi.”, nhưng hắn lại giấu đi chữ “ngươi” này.
 
Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như ở trong tối liếc nhìn nhau một cái, nghe Tần Nam chậm rãi nói: “Ngươi lớn lên rất giống Y Thuỷ, đặc biệt là mũi và miệng.

Ta đã sớm nghe nói ngươi sẽ tới, ở trên tiệc rượu hôm trước, ngươi vừa xuất hiện là ta đã nhận ra rồi.

Cũng không cần người khác nói.”
 
Tần Nam cười cười, sau đó quay đầu, chậm rãi nói: “Ngươi sớm nên tới gặp nàng.”
 
“Mấy năm nay bận quá.” Lạc Tử Thương cười khổ: “Ngài cũng biết, chuyện mấy năm nay cũng nhiều”
 
“Đúng vậy” Tần Nam cảm khái ra tiếng, sau đó lại nói “Đã lúc nào rồi, chuyện gì cũng nhiều lên, chỉ là mấy năm này lại đặc biệt nhiều.

Đông Đô không dễ sống đúng không?”
 
Nói xong, hắn giương mắt nhìn về phía Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương cười cười: “Cũng được, không có gì khác biệt.”
 
Tần Nam không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng uống rượu với Lạc Tử Thương.
 
Trong mắt hắn rất thanh tỉnh, tựa như mang theo một loại thanh tỉnh vượt qua tất cả mọi người.

Bởi vì quá mức thanh tỉnh cho nên mới mang theo vài phần thống khổ thương xót ở trong mắt.
 
Hai người uống rượu một lát, Lạc Tử Thương mới nói: “Cô mẫu là người như thế nào?”
 
Nghe được lời này, Tần Nam liền nở nụ cười: “Không phải là ngươi đã hỏi thăm rồi sao?”
 
Hỏi thăm, đương nhiên là đã hỏi thăm rồi.
 

Nhưng đối với vị Lạc gia đại tiểu thư này, lời nghe được đều chỉ là đồn đãi bên ngoài.

Nàng đã từng là quý nữ đệ nhất của Dương Châu, là truyền kỳ của cả một thế hệ Dương Châu.
 
Nàng xuất thân từ danh môn trăm năm, năm tuổi có thể tụng, tám tuổi có thể làm văn, mười tuổi làm ra một bài “Núi sông phú” khiến cho toàn bộ Đại Vinh khiếp sợ.
 
Nàng không chỉ có có tài mà còn có mỹ mạo vô song, lúc nàng ấy mười sáu tuổi, đã xảy ra một trận dẫm đạp trong lễ hoa đăng ở Dương Châu, nàng ấy liền lên lầu đánh trống, dùng tiếng trống để chỉ huy mọi người né ra xa, dưới ánh trăng, nàng ấy một thân bạch y thắng tuyết (*), tựa như tiên nhân hạ phàm, vì thế từ đây, mỹ mạo của nàng liền danh truyền thiên hạ, diễm quan Dương Châu.
 
Khi đó Dương Châu truyền xướng thơ từ về nàng, nữ tử trong khuê phòng đều phỏng theo chữ viết của nàng.
 
Nàng là thiên tài của Lạc gia, là niềm kiêu ngạo của Lạc gia.
 
Tất cả mọi người cho rằng, một nữ tử như vậy, chẳng sợ một ngày nào đó nhập chủ trung cung (*), cũng không phải không thể nào.

Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, năm nàng mười bảy tuổi ấy lại xuất giá qua loa, gả cho một đệ tử bình thường phổ thông của thế giao, đi theo người kia đến Huỳnh Dương xa xôi, từ đó không có tin tức gì nữa.
 
Người nọ là Tần Nam.
 
“Nghe nói sau đó cô mẫu không trở về Dương Châu nữa, là bởi vì tổ phụ không thích hôn sự của các ngươi.”
 
Lạc Tử Thương cười cười nói: “Là thật sao?”
 
Tần Nam nghe được lời này, không khỏi nở nụ cười nhưng trong mắt lại mang theo chua xót: “Mối hôn sự với ta này, bá phụ đương nhiên là không thích.

Tần thị chúng ta cũng từng là nhà cao cửa rộng, sau lại có người dính vào tranh chấp giữa các đảng, nên phụ thân ta cùng với tổ phụ đều bị chém đầu, ta cùng với mẫu thân khi đó không nơi nương tựa, may mắn mới được bá phụ thu lưu.

Ta không biết cách nói chuyện, năm đó mười bảy tuổi cũng chỉ là một Tiến sĩ, so với Y Thủy thì chính là khoảng cách giữa mây với bùn, bá phụ không thích ta, đây là chuyện đương nhiên.”
 
“Có một câu, rất là mạo phạm,” Lạc Tử Thương thấy Tần Nam không nói đến chuyện chính thì nói thẳng: “Chỉ là ngoại trừ dượng ra ta cũng không còn ai có thể hỏi.

Nếu dượng vẫn luôn nói ngài và cô mẫu là mây với bùn, tổ phụ làm sao lại có thể đồng ý hôn sự của hai người đây?”
 
Tần Nam không nói gì, ông chỉ lẳng lặng nhìn Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương cũng không lảng tránh ánh mắt của ông ta, một lúc sau, Tần Nam mới chậm rãi nói: “Có phải ngươi là cho rằng nàng lén chạy tới Huỳnh Dương với ta không?”
 
“Không phải ta cho rằng” Lạc Tử Thương đóng mở cây quạt nhỏ trong tay: “Là rất nhiều người đều nói với ta như vậy.”
 
Nghe được lời này, Tần Nam không lên tiếng nữa, ông ta uống một ngụm trà rồi sau đó thẳng lưng lên.
 
Ông nghiêm túc nhìn Lạc Tử Thương, gằn từng chữ: “Những lời khác ta mặc kệ bọn họ nói.

Nhưng có một vài chuyện ngươi phải hiểu được, Lạc Y Thủy, là thê tử mà ta tam thư lục lễ, kiệu tám người nâng, cưới hỏi đàng hoàng.

Không có một chút cẩu thả nào, ta và nàng càng không có nửa điểm thất lễ.

Người khác có thể hiểu lầm nàng, chỉ có ngươi là không thể.”
 
“Vậy vì sao lại không trở về Dương Châu đây?”
 
Lạc Tử Thương bật cười châm chọc, Tần Nam nhìn nụ cười của hắn, chậm rãi nói: “Ngươi oán nàng sao?”
 
“Dượng nói đùa rồi.” Lạc Tử Thương rũ mắt: “Ta và cô mẫu chưa từng gặp mặt, chỉ có tấm lòng hiếu kính, nào có oán trách?”
 
Tần Nam nghe hắn nói, tất cả trong mắt đều là hiểu rõ.
 
Hắn uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Cái tên Lạc Tử Thương này, là nàng ấy đặt.”
 
Lạc Tử Thương chợt khựng lại bàn tay đang đóng mở cây quạt nhỏ, chỉ nghe thấy Tần Nam nói tiếp: “Lúc đó, nàng ấy và đại ca đều chưa thành thân, nàng ấy lấy cái tên này, nói chờ đứa bé đầu tiên của Lạc gia sinh ra thì đặt tên như vậy.

Đây thật là tên của ngươi.”
 
Lòng bàn tay Lạc Tử Thương bắt đầu mang theo mồ hôi lạnh.
 
Tần Nam tiếp tục nói: “Ngươi hỏi nàng vì sao không trở về Dương Châu, vậy để ta nói cho ngươi biết.”
 
“Hôn sự của ta với nàng, tuy rằng bá phụ không thích nhưng thật sự là bá phụ gả nàng cho ta, mà nàng cũng thật sự là tự nguyện gả cho ta.

Khi nàng gả cho ta, chỉ có một yêu cầu ——”
 
Nói xong, Tần Nam ngẩng đầu, nhìn về phía Lạc Tử Thương, trong đôi mắt thanh minh mang theo vài phần lạnh lẽo phản chiếu bóng dáng của hắn.
 
“Là vĩnh viễn không quay về Dương Châu.”
 
(*) Bạch y thắng tuyết: 白衣胜雪: Ý là còn bộ quần áo còn trắng hơn cả tuyết, không có vết dơ hay nhiễm một màu sắc nào khác.
 
(*) Nhập chủ trung cung: 入主中宫: có nghĩa là trở thành Hoàng hậu, vì trung cung, là một tên gọi khác của Hoàng hậu.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận