Cố Cửu Tư cứ như vậy nhìn chằm chằm bức tường, cứng đờ người nhìn nó cả đêm.
Buồn ngủ muốn chết mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hắn rất muốn xoay người làm chút gì đó, nhưng lý trí lại nói hiện giờ hắn không nên làm.
Cho đến hôm nay hắn mới hiểu tình cảm bản thân dành cho Liễu Ngọc Như là như thế nào, nhưng Liễu Ngọc Như lại chưa chắc như thế.
Hắn biết bất luận chính mình làm gì, Liễu Ngọc Như sẽ không từ chối.
Không từ chối cũng không có ý nghĩa gì, nàng cam tâm tình nguyện như thế.
Con người Liễu Ngọc Như trước sau vẫn có quy củ có trách nhiệm.
Nàng lý trí lại nội liễm, ở bên hắn, từ lúc bắt đầu đã quy củ lớn hơn tình yêu.
Nàng biết hắn là trượng phu nàng, đời này nàng sẽ không thay đổi, bởi vậy bất luận hắn muốn làm gì, nàng thích hay không thích đều sẽ nói thích, đều sẽ cam chịu.
Nhưng hắn nhìn ra hắn đụng vào nàng sẽ sợ hãi.
Trong lòng nàng có do dự chỉ cố gắng trấn định thôi.
Sao hắn có thể để nàng tủi thân? Cũng không có cách nào chịu đựng tì vết như vậy trong cảm tình này.
Hắn và Liễu Ngọc Như còn có cả đời, hắn tin tưởng cả đời này Liễu Ngọc Như nhất định chậm rãi yêu hắn, chân thành tiếp nhận hắn, bọn họ sẽ trở thành tồn tại và là tình yêu đẹp nhất trong sinh mạng đối phương, không phải tình thân cũng không phải trách nhiệm, mà là tình yêu.
Nhưng nếu bọn họ bắt đầu khi chưa xác định phần cảm tình này, đây sẽ là tiếc nuối cả đời hắn.
Cố Cửu Tư ngủ một giấc thì tỉnh lại, mẫn cảm khi thức giấc làm hắn có chút không khoẻ, hắn vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, lúc này mới bình tĩnh lại.
Hắn cho người chuẩn bị bữa sáng cho Liễu Ngọc Như, sau đó tự mình bưng bữa sáng đến phòng chất củi nhìn Thẩm Minh.
Hùng ca được người khác dẫn đi chăm sóc, Thẩm Minh ngồi ở phòng chất củi, nhìn qua có chút suy yếu.
Cố Cửu Tư đặt bữa sáng trước mặt Thẩm Minh, đứng lên nói: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vì sao không giết ta.” Thẩm Minh bình tĩnh mở miệng, “Ta nghe nói ngươi đã giết sạch người của Hắc Phong Trại.”
“Tội ngươi không đến chết, lại cứu hai phu thê chúng ta, giết ngươi không ổn.”
“Vậy vì sao ngươi không để ta chạy?” Thẩm Minh nhìn hắn, Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói, “Ta không yên tâm ngươi chạy loạn khắp nơi, lỡ như không canh chừng cái miệng huỷ đi danh tiết phu nhân ta thì làm sao?”
“Hơn nữa,” Cố Cửu Tư nhìn hắn, bình thản nói, “Võ nghệ ngươi giỏi như vậy, nếu thả ngươi ra ngoài, ta cũng sợ ngươi đi sai đường làm xằng làm bậy.”
“Đi theo ngươi thì không phải làm xằng làm bậy?” Thẩm Minh mỉa mai: “Đám cẩu quan triều đình các ngươi có ai tốt?”
“Thẩm Minh.” Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn hắn, “Ngươi có thể đi theo ta, nếu ngươi cảm thấy ta làm không đúng, ngươi có thể giết ta.”
Thẩm Minh ngẩn người, Cố Cửu Tư ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi có vấn đề gì có thể hỏi ta.”
Thẩm Minh không nói chuyện, qua một hồi, hắn nói thẳng: “Không hỏi.”
“Ừm?” Cố Cửu Tư nhìn hắn, Thẩm Minh bình tĩnh nói, “Ngươi nói đúng, nếu ngươi là cẩu quan, ta một đao bổ ngươi là xong.”
Cố Cửu Tư cười cười, hắn uống ngụm trà dặn dò người bên ngoài tiến vào cởi trói cho Thẩm Minh.
Khi Liễu Ngọc Như tỉnh lại, Thẩm Minh đã được xử lý xong.
Một giấc ngủ này Liễu Ngọc Như ngủ rất ngon, Cố Cửu Tư thấy nàng vào sân thì vội hỏi: “Sao tỉnh rồi, ngủ thêm chút nữa đi?”
“Ngủ lâu rồi,” Liễu Ngọc Như cười cười, “Tới ăn cơm với chàng.”
Dứt lời, ánh mắt nàng rơi trên mặt Thẩm Minh, nàng có chút kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười bình thản gật đầu với Thẩm Minh.
Thẩm Minh có chút xấu hổ, hắn hành lễ với Liễu Ngọc Như, sau đó vội vàng xoay người đi.
Cố Cửu Tư nhìn hắn lại nhìn Liễu Ngọc Như, đi đến hành lang thì kéo Liễu Ngọc Như đi ăn cơm, hắn như vô tình nói: “Sau này Thẩm Minh ở lại làm thủ hạ của ta , bên cạnh nàng cũng không có người đáng tin cậy, nếu không ta phái hắn cho nàng, nàng dùng đi?”
Liễu Ngọc Như nghe lời này thì hoài nghi nhìn hắn, thấy Cố Cửu Tư vững vàng, không hề mang theo cảm xúc.
Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được.”
Cố Cửu Tư dừng bước nhìn nàng, ánh mắt vờ như tủi thân, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng cũng không nói lời nào, Liễu Ngọc Như nghẹn cười, tiếp tục nói: “Ta để hắn đi theo làm sai vặt, như Ấn Hồng vậy, ngày ngày đi theo ta.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư cong khóe miệng: “Tưởng bở.”
Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác, ra vẻ không vui vẻ đi vào nhà ăn.
Tô Uyển và Giang Nhu đang nói chuyện, thấy hai người vào, Giang Nhu đang muốn nói chuyện thì thấy Cửu Tư “bịch bịch” rồi ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn.
Liễu Ngọc Như thong thả ngồi vào ghế nói với Tô Uyển và Giang Nhu: “Mẫu thân, bà bà, ăn cơm đi.”
Cố Cửu Tư cứ leng keng leng keng trên bàn, ai cũng không xuống đũa được, duy chỉ có Liễu Ngọc Như không chịu ảnh hưởng chút nào, Giang Nhu và Tô Uyển ngồi bên cạnh nhìn nhau, Liễu Ngọc Như thấy hai vị trưởng bối nửa ngày không xuống đũa, nàng đột nhiên lên tiếng: “Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư cứng động tác, giọng nói nàng rất bình thản, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng Cố Cửu Tư đột nhiên có chút lạnh, không biết vì sao cảnh tượng nhốt ở phòng chất củi từng trải qua xuất hiện trong đầu.
Liễu Ngọc Như nhàn nhạt nói: “Ăn cho đàng hoàng.”
Cố Cửu Tư không dám nói lời nào, chỉ ngồi thẳng thân mình, cũng không làm gì nữa.
Hai người ăn cơm, Cố Cửu Tư trở về phòng, hắn ngồi trên giường bất động, Liễu Ngọc Như đi lấy quan phục, chờ quan phục lấy tới, Cố Cửu Tư còn ngồi bất động, Liễu Ngọc Như cười nói: “Lang quân lại đây thay quần áo.”
“Không đi.” Cố Cửu Tư nằm trên giường, ra vẻ tức giận nói, “Hôm nay ta bị bệnh, không muốn đi huyện nha!”
Liễu Ngọc Như nghe xong thì mỉm cười, nàng ngồi cạnh Cố Cửu Tư, dùng quạt tròn nhẹ nhàng quạt: “Lang quân không thoải mái chỗ nào? Nóng à?”
“Lòng ta bị bệnh!”
Cố Cửu Tư buồn rầu lên tiếng, Liễu Ngọc Như mỉm cười: “Bệnh như thế nào, nói nghe một chút?”
“Bà chủ Liễu có niềm vui mới!” Cố Cửu Tư nhô đầu ra, trong mắt tràn đầy vẻ tủi thân, “Muốn nới cũ!”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như thật sự nhịn không được cười thành tiếng.
Cố Cửu Tư hừ một tiếng xoay đầu đi, dáng vẻ “Ta tuyệt đối không nói chuyện với nàng, ta chờ nàng dỗ” đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như lấy quạt tròn gõ hắn, cười nói: “Sao chàng ấu trĩ như vậy? Chàng tự thử ta còn không cho ta nói hai câu lại sao?”
“Ta mặc kệ.” Cố Cửu Tư buồn rầu, “Nàng muốn để hắn đi theo nàng làm gã sai vặt, ta tức giận.”
“Cũng không phải do chính chàng bày trò sao?” Liễu Ngọc Như lắc cây quạt dỗ dành hắn, “Sao ta có thể để hắn đi theo làm gã sai? Ta là một nữ nhân có quy tắc, để người khác nhìn thấy sẽ khó nghe biết bao.”
“Nàng sợ người khác nhìn thấy, người khác nhìn không thấy nàng sẽ để hắn làm!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “Chàng không để yên đúng không? Ta còn chưa nói sao chàng thử ta như vậy, có phải không tin ta không?”
Lời này nói ra, Cố Cửu Tư ngẩn người, Liễu Ngọc Như thở dài nói tiếp: “Trong lòng chàng trước sau không tin ta và hắn trong sạch……”
“Không đúng không đúng,” Cố Cửu Tư nhanh chóng nói, “Sao ta có thể hoài nghi nàng!”
“Vậy sao chàng hỏi ta như vậy?” Liễu Ngọc Như thần sắc ai oán, “Trong lòng chàng vẫn còn để ý.”
“Ta không phải ta không có nàng đừng nghĩ nhiều!”
Cố Cửu Tư vội vàng nói ba câu, sau đó hắn cọ lại đây dựa vào Liễu Ngọc Như, có chút tủi thân nói: “Ta thấy nàng cười với hắn, nàng không thể khen ta coi như cho ta ăn thuốc an thần sao?”
“Được được được,” Liễu Ngọc Như cảm thấy người trước mặt cực kỳ giống trẻ con, nàng vội nói, “Khen chàng khen chàng, chàng tốt nhất chàng giỏi nhất.
Thẩm Minh kia sao so được đầu một ngón tay của chàng? Chàng đưa người cho ta làm gì? Tự chàng giữ dùng đi, bảo hắn cách ta càng xa càng tốt.
Được rồi chứ?”
Cố Cửu Tư rõ ràng không hài lòng, nhưng hắn cũng không dám làm gì nữa, hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Miễn cưỡng như vậy đi.”
Dứt lời, hắn mới ngồi dậy: “Được rồi, ta muốn đi huyện nha.”
Liễu Ngọc Như cười mặc quần áo cho hắn, Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng bận rộn trước mặt hắn.
Hắn cảm giác khi người này mở hai tay ra vòng đai lưng trên eo mình, lại thắt lại lần nữa, hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt chớp một chút, tựa hồ như sợ bị thiệt thòi.
Chờ nàng thắt cho hắn cái nút cuối cùng, mang mũ quan cho hắn, nàng lẳng lặng đánh giá hắn một lát, cười nói: “Lang quân nhà ta thật sự tuấn tú.”
“Thật sự tuấn tú, vậy không làm chút gì sao?”
Cố Cửu Tư mở miệng tiếp lời, Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư cong lưng sáp mặt tới.
Liễu Ngọc Như thấy động tác của hắn thì biết ý hắn, nàng mấp máy môi hôn lên mặt hắn.
Cố Cửu Tư giơ tay đè môi mình, nhìn chằm chằm nàng nói: “Nơi này mềm, ngươi thử xem.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nhìn động tác của hắn thì tức khắc đỏ mặt, nàng vỗ nhẹ quạt tròn qua đó, nhỏ giọng nói, “Đừng không biết xấu hổ.”
Cố Cửu Tư dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Hắn tiến lên một bước vịn tay ở eo nàng.
Bàn tay hắn rất lớn, có thể che lại hơn phân nửa cái eo thon của nàng, độ ấm ở chỗ bọn họ tiếp xúc truyền đến, Cố Cửu Tư nâng một cái tay khác buông mành.
Trong phòng tức khắc bị ngăn cách, Cố Cửu Tư dán vào nàng, nàng muốn lui, tay hắn đỡ trên eo nàng ngừng động tác nàng lại.
Liễu Ngọc Như đỏ bừng mặt, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng…… Chàng làm gì ?”
“Thật sự mềm,” Cố Cửu Tư cúi đầu lẩm bẩm bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có bọn họ nghe được nói: “Nàng cảm nhận thử xem, ừm?”
Tim Liễu Ngọc Như đập liên hồi.
Nàng cũng không biết sao Cố Cửu Tư biến thành dáng vẻ hiện tại.
Loại chuyển biến này tới quá đột nhiên nhưng cũng trong dự kiến.
Nàng sớm biết bọn họ có một ngày như vậy, trong lòng nàng có chút sợ hãi, lại không dám từ chối.
Cố Cửu Tư đánh giá thần sắc của nàng, thật cẩn thận cúi đầu.
Hắn ra vẻ lão làng nhưng suy cho chỉ là lính mới.
Dán đôi môi mềm ấm lên, hắn nhẹ nhàng đè lên, nghiền, mổ, một chút lại một chút, ôn nhu lại ngây ngô.
Liễu Ngọc Như đỏ mặt nhắm hai mắt, cả người run bần bật giống một nụ hoa đào, làm người khác nhìn thấy thì nảy sinh thương tiếc.
Cố Cửu Tư cảm thấy cảm giác trong tưởng tượng không giống hiện thực, hiện thực càng khó tả hơn, càng mê người hơn.
Hắn không tự giác đè nàng vào cây cột, hắn không dám nhiều, chỉ cảm thấy có thể sử dụng môi như vậy, lại lăn qua lăn lại một chút cũng đã là cực lạc.
Dù cho hắn muốn nhiều hơn cũng không dám đi về phía trước, bản thân hắn sợ, cũng sợ làm đối phương bất ngờ.
Hắn tính giờ khắc chế chính mình, nhận thấy Liễu Ngọc Như bình ổn nhịp thở, lúc này mới dời môi, sau đó gắt gao ôm lấy Liễu Ngọc Như, dính sát thân thể vào nàng.
Sau khi hắn rời đi, Liễu Ngọc Như mới có thể hít thở, sau đó đã bị lồng ngực cực nóng đè lên.
Nàng nghe thấy tiếng tim đập nhanh của hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng…… Chàng làm gì thế……”
Thanh âm kia như mèo vậy, làm lòng người khác ngứa ngáy.
“Ta đến nha phủ đây.”
Giọng nói của Cố Cửu Tư hơi khàn: “Nếu không nàng lại nghỉ ngơi thêm chút đi?”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói chính sự thì chậm rãi bình tĩnh: “Không cần, cửa hàng ta còn nhiều chuyện, ta muốn đi xem.”
“Ừm.”
Cố Cửu Tư lên tiếng, hắn không nỡ buông ra, cứ như vậy ôm nàng.
Liễu Ngọc Như cũng không dám nhúc nhích.
Hồi lâu sau, nàng mới nghe Cố Cửu Tư nói: “Ngọc Như.”
“Ừm.”
“Từ từ rồi quen.”
Hắn không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt.
Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng, khàn giọng nói: “Từ từ quen ta, giao tấm lòng cho ta, được không?”