Gả Ăn Chơi Trác Táng FULL


 
 
Liễu Ngọc Như cho người đựng lương thực, đồng thời phái người theo dõi cửa thành, người của Lạc Tử Thương mới ra cửa thành, Liễu Ngọc Như đã thu được tin tức, nàng bảo mọi người dừng lại, tự mình trở về phòng, giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
 
Lạc Tử Thương dẫn người điều tra khách điếm.
 
Bọn họ cách nơi điều tra không xa, khách điếm ngoài thành phần lớn tụ vào nhau, chia làm mấy khu, tòa nhà bọn họ ở nằm ngay rìa, Ấn Hồng nghe động tĩnh bên ngoài thì nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân, sẽ không tra ra chúng ta chứ?”
 
“Tra được thì thế nào?” Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Chúng ta chẳng qua là đường xa đến tìm thân thích, tìm được thì thế nào?”
 
Ấn Hồng nghe xong thì hít thật sâu, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
 
Nàng lặp lại khẩu cung Liễu Ngọc Như vừa giao một lần, bối cảnh chuyện xưa này Liễu Ngọc Như đã nói với nàng rất nhiều lần:
 
Liễu Ngọc Như vốn là một vị tiểu thư nhà giàu tại Dương Châu, mấy năm trước trong nhà di chuyển tới Thương Châu, bởi vì tai hoạ xảy ra trong nhà liền trở lại Dương Châu tới nhờ cậy tình lang nàng gặp ở Thương Châu, lúc trước nàng và kia tình lang tự định chung thân, ước định với đối phương tới Thương Châu cưới nàng, kết quả đối phương về Dương Châu, lại một đi không về, hiện giờ tao ngộ tai hoạ, nàng tự mình tìm tới, nhưng vẫn tìm không thấy, phí dụng khách điếm trong thành tăng cao nên ở ngoài thành, vì thế ngày ngày lui tới trong thành tìm người.
 
Liễu Ngọc Như miêu tả tất cả chi tiết, mọi người đã thuộc nằm lòng.

Đối với chuyện Liễu Ngọc Như không miêu tả, Ấn Hồng chỉ có ba chữ: Không biết.
Nhưng Liễu Ngọc Như vẫn không yên tâm nói với Ấn Hồng: “Nếu bọn họ tách chúng ta ra, ngươi cứ giả bộ bất tỉnh là được.”
 
Bên ngoài có tiếng động nhỏ, Ấn Hồng nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài, thấy người của Lạc Tử Thương bắt rất nhiều người mang vào thành.
 
Lạc Tử Thương đứng ở phía trước nhìn đám thương hộ đi ngang qua.
 
Hắn quét những người này, tùy ý trò chuyện với bọn họ, hỏi hai câu liền cho người qua đó, nhìn qua không phải tên khó chơi.
 
Hắn sai người bắt năm tên thương hộ, tùy tùng đi theo hắn nói: “Công tử, về tra hay ở chỗ này tra?”
 
Lạc Tử Thương không nói chuyện, hắn nhìn khách điếm, sau một hồi, hắn đột nhiên nói: “Ngươi nói xem người thông minh như vậy, ta đoán hắn sẽ như thế nào, hắn có thể nghĩ như ta nghĩ hay không.

Nếu hắn đoán được, còn ở lại khách điếm sao?”
 
Tùy tùng có chút mờ mịt, Lạc Tử Thương đột nhiên cười, lại nói: “Đi, chúng ta đi dạo đi.”
 
Lạc Tử Thương cưỡi ngựa, bắt đầu dẫn người xem từng căn nhà.
 
Ấn Hồng thấy Lạc Tử Thương dẫn người đi mà quay lại, trong lòng hoảng đến không được, Liễu Ngọc Như giơ tay giữ chặt tay nàng, nhàn nhạt nói: “Đừng hoảng.”
 
Lạc Tử Thương một đường quan sát đến tòa nhà này, tùy ý chọn tòa nhà rồi gõ cửa đi vào.
 

Hắn nhìn qua nho nhã lễ độ, cũng không làm người khác phiền chán, người bị gõ mở cửa trông thấy hắn đều phải cuống quít quỳ xuống, hắn tùy ý nói hai câu liền đi hộ tiếp theo.
 
Chờ tới khi đến căn phòng của Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng run nhè nhẹ, Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, nắm tay nàng nói: “Nếu hắn gõ cửa, ngươi đi ra ngoài, nói cho hắn biết ta đang ngủ trưa, không tiện gặp ngoại nam.

Nếu hắn đòi gặp ta, ngươi nói phải xin chỉ thị ta.

Nhớ cho kỹ,” Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn nàng, “Ta chỉ là tiểu thư khuê các tới từ Thương Châu, cái khác gì cũng không biết, một cô nương bình thường đến cậy nhờ thân thích là dạng gì, chúng ta chính là dạng đó.”
 
Ấn Hồng cắn răng gật đầu, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
 
Ấn Hồng đứng dậy đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như nằm lên giường nhắm mắt lại, buộc chính mình bình tĩnh lại.
 
Nàng cũng không biết như thế nào, giờ khắc này nàng thế nhưng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có loại nhiệt huyết mơ hồ sôi trào như khi gặp kỳ phùng địch thủ, nàng càng thêm hưng phấn.
 
Ấn Hồng mở cửa, Lạc Tử Thương đứng ở cửa cười tủm tỉm: “Vị cô nương này, tại hạ là người trong quan phủ Dương Châu, phụng mệnh tập nã tội phạm quan trọng, có thông báo chủ nhân chưa, để tại hạ vào cửa uống ly trà nóng?”
 
“Chủ tử nhà ta đang ngủ trưa, người chờ một lát.”
 
Ấn Hồng nói xong thì đóng cửa vào phòng.
 
Liễu Ngọc Như từ trên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo và trang dung cho chính mình, lúc này mới cho Ấn Hồng mời người đi vào, sau đó nàng cầm quạt tròn trong tay, dùng quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt, lúc này mới đi ra ngoài.
Lạc Tử Thương ở trong phòng chờ một lát, nhìn thấy Liễu Ngọc Như, ánh mắt hắn hơi tối đi.
 
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, ôn nhu nói: “Ra mắt công tử.”
 
Lạc Tử Thương cười cười: “Tại hạ thấy phòng ốc này đơn sơ, không ngờ lại nội tàng minh châu.

Tiểu thư cử chỉ văn nhã, nhìn qua không phải gia đình bình dân, sao ở nơi như vậy?”
 
“Để công tử chê cười rồi.”
 
Liễu Ngọc Như rũ mắt không dám nhìn hắn, có chút sợ hãi nói: “Thiếp thân từ Thương Châu tới, lộ phí dùng được kha khá nên nghỉ ở nơi như vậy.”
 
“Thương Châu đến Dương Châu cũng coi như đi xa,” Lạc Tử Thương đánh giá hai người, “Nhị vị cô nương cứ tự đi tới như vậy?”
 
“Hiện giờ chiến loạn, chúng ta hai vị tiểu nữ tử, sao có thể chỉ có hai người?” Liễu Ngọc Như thở dài, “Nô gia mướn người bảo vệ lại đây, tới địa giới Dương Châu mới để người tan đi.”
 
Lạc Tử Thương không nói chuyện, hắn nhìn cây quạt rồi nhìn Liễu Ngọc Như.
 
Ngôn hành cử chỉ của Liễu Ngọc Như nhìn qua là một khuê tú bình thường, thần sắc nhút nhát, thậm chí không dám nhìn thẳng hắn, cũng không biết nói sao, Lạc Tử Thương luôn cảm thấy có chút quái dị.

Hắn luôn tin trực giác của chính mình liền hỏi thêm vài câu: “Cô nương tới từ Dương Châu, sao còn ở ngoài thành?”

 
“Giá hàng trong thành tăng cao,” Liễu Ngọc Như rũ mắt, tỏ vẻ có chút ngượng ngùng, “Nô gia không nhiều tiền lắm, chỉ có thể ở ngoài thành.”
 
“Cô nương tới từ Dương Châu, là làm gì đó?”
 
“Tìm người.”
 
“Tìm được chưa?”
 
“Chưa.”
 
“À,” Lạc Tử Thương gật đầu, “Người tìm người này có đặc thù gì, nếu không ta giúp ngươi tìm xem?”
 
“Nếu là như thế, vậy thật tốt quá.” Liễu Ngọc Như lộ vẻ vui sướng, “Người ta định là vị thư sinh, cực kỳ tuấn tú, tên Diệp Hiểu Chi, công tử quen biết chứ?”
 
“Họ Diệp, cực kỳ đẹp, ta thật ra quen biết một vị.” Lạc Tử Thương lắc lắc cây quạt, cười nói, “Nhưng hắn không đơn thuần chỉ là thư sinh, cũng không tên Diệp Hiểu Chi.

Như vậy đi, chi bằng ngươi vào thành cùng ta, ta giúp ngươi tìm người xem.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như ngẩn người, Lạc Tử Thương nâng tầm mắt nhìn nàng, cười như không cười: “Thế nào, cô nương không vui?”
 
“Công tử,” Liễu Ngọc Như thấp giọng nói, “Nô gia tuy gặp nạn, nhưng cũng biết nói nam nữ có khác, hôm nay nô gia theo người đi, vậy nên tính thế nào? Người dự định giải ta vào đại lao sao? Nếu bỏ tù, vậy có báo trước không, nô gia phạm sai gì, mà gặp phải tai ương lao ngục này.

Nếu không phải bỏ tù, vậy công tử tính toán sắp xếp nô gia như thế nào?”
 
Dứt lời, Liễu Ngọc Như nhìn Lạc Tử Thương một cái, trong mắt mang theo thấp thỏm và vài phần đánh giá: “Cũng không thể đến nhà công tử chứ?”
 
Cái liếc mắt kia nhìn đến Lạc Tử Thương da đầu tê dại, hắn đột nhiên hiểu ra bản thân thật muốn mang một nữ nhân về, e là không chỉ có nữ nhân này, tất cả mọi người phải nghĩ nhiều một chút.
 
Liễu Ngọc Như nhìn Lạc Tử Thương trầm mặc, hiểu nếu không có chứng cứ xác thực gì, Lạc Tử Thương e là sẽ không tin nàng, cũng muốn mang về.
 
Liễu Ngọc Như cân nhắc một lát: “Kỳ thật ta còn có một tín vật, công tử không ngại giúp ta hỏi một chút.”
 
“À?”
 
Liễu Ngọc Như nói hết, lấy từ trong tay áo ra một cái ấn chương nhỏ, trên ấn chương có khắc chữ “Liễu”, Liễu Ngọc Như nhỏ giọng nói: “Tín vật này là ta tìm người nọ đưa ta, chữ như vậy, không biết công tử gặp qua chưa?”
 
Lạc Tử Thương cầm ấn ngọc kia, hắn ở trong tay mò một lát, lại cười: “Nói cũng vừa lúc.”
 
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Như: “Ta không chỉ gặp qua, ta còn quen biết người này.


Như vậy đi,” Lạc Tử Thương đứng lên, “Ta mang ngươi đi gặp người này.

Nhưng mà, ta có chút tò mò, cô nương và vị này có quan hệ gì?”
 
Liễu Ngọc Như cầm quạt tròn, trên mặt ửng đỏ, lại nhỏ giọng nói: “Công tử đừng hỏi nữa.”
 
Lạc Tử Thương cười cười: “Là ta đường đột.”
 
Dứt lời, Lạc Tử Thương mời Liễu Ngọc Như đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như mang theo Ấn Hồng lên xe của Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương một đường đều hỏi Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như dùng quạt tròn luôn chống trước mặt, nói chuyện có chút nói lắp ấp úng, thường thường nhìn Lạc Tử Thương, tỏ vẻ liếc mắt đưa tình.
 
Lạc Tử Thương bị nhìn vài lần cũng hiểu, hắn không khỏi có chút không biết nói gì, hiểu thêm tâm tư của Liễu Ngọc Như vài phần.
 
Hắn biết bản thân tuấn tú, nhưng cô nương này mới cùng hắn nói tìm tình lang, quay đầu lại liếc mắt đưa tình với hắn, cô nương như vậy, hắn đúng là không có khẩu vị tốt như vậy.
 
Lạc Tử Thương nhất thời không có hứng thú, nhìn nữ nhân này cũng có chút phiền, chỉ ngóng trông sớm chút chấm dứt án, nhanh chóng cho người giải quyết tìm hiểu việc này.
 
Việc lớn như vậy, hắn không tin nữ nhân này có thể bày ra, nếu nàng có liên quan đến việc này, phía sau nhất định có người nào khác.
 
Diệp Thế An?
 
Lạc Tử Thương cau mày, sau đó phủ quyết.
 
Diệp Thế An không có đầu óc buôn bán, hắn là tên văn nhân hàng thật giá thật, đối với tiền gần như không có khái niệm gì, thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng, sao có thể chạm vào mấy thứ này.
 
Lạc Tử Thương suy tư khả năng trong sạch của Liễu Ngọc Như, mà lúc này, xe ngựa của bọn họ cũng tới Diệp phủ.
 
Người hầu dẫn Lạc Tử Thương và Liễu Ngọc Như vào Diệp phủ, Diệp Thế An được thông báo, đã sớm chờ ở đại đường.

Chờ Lạc Tử Thương đi vào, Diệp Thế An đứng dậy đang định hành lễ, nhưng động tác mới bắt đầu, ánh mắt đã dừng trên mặt Liễu Ngọc Như ngây ngẩn cả người, Liễu Ngọc Như cũng tỏ vẻ kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt cảm xúc phức tạp, tưởng niệm, khiếp sợ, ái mộ lồng vào nhau, hai người vừa mới đối diện tầm mắt, một lúc sau, Liễu Ngọc Như đột nhiên nhào qua ôm lấy Diệp Thế An khóc thành tiếng: “Hiểu Chi ca ca, Tuyết Nhi tìm huynh khổ biết bao! Vu Thành từ biệt, huynh nói phải về cưới muội, sao lại không có tin tức?”
 
Diệp Thế An cả người ngây ngốc, Liễu Ngọc Như ôm hắn, ở sau lưng hắn nhanh chóng viết: Giúp muội.
 
Đồng thời thấp giọng khóc: “Nhà muội không có ai, chỉ có thể tới tìm huynh, Hiểu Chi ca ca, huynh sẽ không ghét bỏ muội chứ?”
 
“Thế An huynh,” Lạc Tử Thương cười đánh giá hai người, sau đó nói, “Vị cô nương này nói với ta đến tìm ngươi, Thế An huynh có quen biết không?”
 
Diệp Thế An phục hồi tinh thần, hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Lạc huynh, việc này mong đừng nói ra ngoài.”
 
“À?” Lạc Tử Thương ngồi vào vị trí, uống ngụm trà nói, “Thật đúng là quen biết?”
 
Diệp Thế An gật đầu nói tiếp: “Không phải chuyện sáng sủa gì, thôi bỏ đi.”
 
Lạc Tử Thương đánh giá hai người, Liễu Ngọc Như rõ ràng quen biết Diệp Thế An, hai người đứng chung một chỗ sẽ nói không ra cảm giác quen thuộc.
 
Lạc Tử Thương lại dò hỏi hai người vài câu, hai người trả lời đều không có sơ hở gì, Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như, cô nương này nhìn như thế nào đều không giống có khả năng làm chuyện lớn, hắn do dự thật lâu, rốt cuộc cảm thấy bản thân có thể đi sai đường rồi.

Hắn cười cười, đứng lên nói: “Thế An huynh, người ta đã đưa đến, vậy cáo từ trước.”

 
“Ta tiễn Lạc huynh.”
 
Diệp Thế An tiễn Lạc Tử Thương ra ngoài.
 
Chờ hắn trở về, hắn vội vàng đóng cửa, sau khi đóng cửa lại, hắn nhìn Liễu Ngọc Như, mở miệng câu đầu tiên lại là: “Tên Thẩm Minh kia là người của muội?”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó phản ứng lại đây: “Trước đó người điều tra Thẩm Minh là huynh?”
 
Diệp Thế An gật đầu, hắn đi đến bên cạnh bàn mở bát trà, tự rót cho mình ly trà.
Liễu Ngọc Như thả lỏng nói: “Muội tới Dương Châu mua chút lương thực, lúc này tính toán rời đi thì bị Lạc Tử Thương chặn lại đem tới đây.

Muội không còn cách nào, chưa cho huynh thêm phiền toái chứ?”
 
“Không.” Diệp Thế An lắc đầu, sau đó nói, “Ta đang tìm muội.”
 
“Ừm?”
 
Liễu Ngọc Như có chút kinh ngạc, Diệp Thế An nói thẳng: “Muội là người mua lương đến U Châu?”
 
“Đúng.”
 
“Có thuyền?”
 
“Muội tìm Dương Long Tư.”
 
Diệp Thế An ngẩn người, một lúc sau hắn lại cười: “Muội càng ngày càng có bản lĩnh.”
 
Liễu Ngọc Như có chút ngượng ngùng, bị người trước mặt khích lệ, nàng cảm giác chính mình dường như đột nhiên trở thành một đứa trẻ, nàng mang theo vài phần ngượng ngùng và bất an.
 
Nàng nhỏ giọng nói: “Hết cách rồi, đều là bị ép.”
 
Diệp Thế An mím môi, rốt cuộc nói: “Kỳ thật trước đó ta muốn liên hệ muội, nhưng thời cuộc không đúng, ta không dám phái người ra ngoài.

Muội đã đến thì vừa lúc, có một việc ta phải nói với muội.”
 
“Huynh nói đi.”
 
“Ta tìm được Cố lão gia.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như đột nhiên ngẩng đầu, nàng khiếp sợ nhìn Diệp Thế An.

Diệp Thế An thần sắc nghiêm túc: “Cố lão gia không chết, nhưng bị thương một chút, hiện giờ đang ở chỗ ta tĩnh dưỡng.”
 
“Hiện giờ muội đã đến rồi thì dẫn theo bọn ta đi đi.”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận