Gả Ăn Chơi Trác Táng FULL


 
Kỳ thật ở trên đường tới, hắn đã bực bội được mười ngày.

Hắn vốn tưởng nhìn thấy người rồi hắn có thể bực bội ra mặt, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Ngọc Như, hắn lại đột nhiên cảm thấy không có gì càng làm cho người khác vui vẻ hơn.
 
Thích một người chính là nhìn thấy đối phương sẽ cảm thấy cái gì cũng tốt, cái gì cũng có thể tha thứ.
 
Chỉ là sự vui vẻ này chưa duy trì được bao lâu đã bại trận trước ánh mắt của đối phương.
 
Kỳ thật hắn cũng biết hiện giờ Diệp Thế An tình huống hung hiểm, nàng lo lắng cũng là bình thường, cho nên hắn luôn khắc chế chính mình.

Nhưng trong lòng luôn có vài phần khó chịu, có lẽ vì sự quen thuộc trong giọng nói của nàng, lại có lẽ vì hắn biết được rất nhiều chuyện trong quá khứ.
 
Tỷ như hắn biết chữ của Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An giống nhau, lại tỷ như hắn biết bút pháp của Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An tương tự nhau, hoặc là khi hắn thấy Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An đứng chung một chỗ, dáng vẻ bình thản trầm tĩnh kia sẽ không có gì khác biệt.
 
Đây là ấn ký Diệp Thế An để lại trong sinh mệnh của Liễu Ngọc Như, nàng dùng nhiều năm như vậy để bắt chước, để tới gần người này, một đường chỉ suýt chút nữa đã gả cho hắn.

Chẳng qua tính ra, chênh lệch giữa hắn và Diệp Thế An ở trong lòng Liễu Ngọc Như, có lẽ không chỉ có mấy năm mà thôi, mà là chênh lệch giữa trách nhiệm và tình cảm.
 
Hắn nhìn ánh mắt Liễu Ngọc Như dùng để nhìn Diệp Thế An, thậm chí có lúc hắn cảm thấy, Liễu Ngọc Như cả đời này, có lẽ sẽ không nhìn hắn như vậy.
Nhưng hắn không thể nói ra những ý nghĩ này, hắn chỉ có thể khắc chế chính mình, lẳng lặng ngồi bên người Liễu Ngọc Như, để nàng dựa vào ngủ say, chờ Diệp Thế An tỉnh lại.
 
Chờ đến khi trời sáng, Diệp Thế An mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn vừa lên tiếng, Liễu Ngọc Như liền bừng tỉnh, nàng nhanh chóng đến bên cạnh Diệp Thế An, sốt ruột nói: “Diệp ca ca, huynh còn ổn chứ?”
 
Diệp Thế An mờ mịt mở mắt, hơn nửa ngày, hắn mới khàn khàn nói: “Nước.”
 
Cố Cửu Tư đi đến bên cạnh rót một chén nước cho Diệp Thế An, hắn nâng Diệp Thế An dậy, đút nước cho Diệp Thế An, Liễu Ngọc Như đi ra ngoài kêu đại phu, đại phu lại đây chẩn trị lại cho Diệp Thế An, lúc này mới nói: “Không có gì đáng ngại, mỗi ngày uống theo phương thuốc kê trước đó là tốt rồi.”
 
Nghe xong lời này, Liễu Ngọc Như mới thở ra một hơi, thần kinh căng chặt của nàng đột nhiên thả lỏng, nàng nhịn không được lui về sau hai bước, Cố Cửu Tư giơ tay đỡ lấy nàng, Diệp Thế An thấy thế thì vội nói: “Có phải Ngọc Như mệt không, mau đi nghỉ đi?”
 
“Không sao,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, lại nói: “Ta đi thăm Vận Nhi.”
 
Nhưng Cố Cửu Tư lại bắt lấy nàng, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư rũ mắt, thần sắc bình đạm: “Diệp Vận không sao, tỉnh lại ta cho người gọi nàng, nàng về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Đầu óc Liễu Ngọc Như có chút choáng váng, nàng vẫn có chút bất an, nhưng nàng hiểu rõ Cố Cửu Tư nói cũng đúng, nàng đang định gật đầu, Cố Cửu Tư lại cho rằng nàng còn ngoan cố, không nói hai lời trực tiếp tiến lên một bước, sau đó trực tiếp khiêng nàng lên vai.
 
Liễu Ngọc Như kêu lên vì sợ hãi, Diệp Thế An và người khác nhìn thấy thì ngây người, Liễu Ngọc Như bị hắn khiêng ra khỏi phòng, lúc này mới phản ứng lại đây, đỏ mặt nói: “Chàng làm gì vậy? Chàng mau thả ta xuống!”
 
Cố Cửu Tư mấp máy môi không nói lời nào, hắn chỉ bước nhanh ra ngoài, một chân đá văng cửa lớn đặt người lên giường, sau đó xoay người đi khóa cửa.
 
Liễu Ngọc Như bị động tác liên tiếp này dọa sợ tới mức có chút ngốc, Cố Cửu Tư nghiêm mặt không nói chuyện, cởi áo ngoài đi lên giường, nửa quỳ trên giường ôm chân Liễu Ngọc Như, thay nàng cởi giày.
 
Sau đó hắn lên giường thả màn xuống, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như ngồi ở một bên.
 
Tuy vẫn là ban ngày ban mặt, nhưng màn giường rơi xuống thì toàn bộ ánh sáng cũng tối sầm xuống, hai người trong không gian hẹp hòi này, độ ấm cũng có chút cao.
 
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư không vui vẻ, nàng thật cẩn thận nói: “Chàng không vui? Nếu chàng có gì không vui thì nói với ta, nếu ta không đúng thì ta sẽ sửa.”
 
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nằm xuống, đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như, nhàn nhạt nói: “Ngủ đi.”
 
Liễu Ngọc Như nhìn bóng lưng của hắn, biết hắn thật sự không vui vẻ.

Nàng nằm trên giường, rõ ràng biết Cố Cửu Tư không ngủ.

Cố Cửu Tư mở to mắt đưa lưng về phía nàng nhìn màn giường.
 
Hắn cũng không biết bản thân chờ cái gì, nhưng cứ mở mắt trông mong như vậy.
 
Mà Liễu Ngọc Như nhìn nóc giường, kỳ thật nàng rất mệt.
 
Mười mấy ngày gần đây, mấy ngày liền đuổi giết, bôn ba, chạy trốn, đêm qua Diệp Thế An sinh tử một đường thần kinh nàng đều căng chặt, cả người đã cực kỳ buồn ngủ.


Nhưng hiện giờ Cố Cửu Tư không vui, trong lòng nàng cũng lo lắng, nàng suy nghĩ nguyên nhân Cố Cửu Tư không vui, nhưng mỏi mệt làm nàng khó mà tự hỏi.
 
Cố Cửu Tư phát hiện nàng không ngủ, biết nàng lo cho hắn, trong lòng hắn có chút đau lòng, hắn cắn chặt răng xoay người sang chỗ khác, ôm người vào lòng ngực, hung hăng hôn một cái, lạnh giọng nói: “Ngủ trước đi, tỉnh ngủ rồi lại tính sổ với nàng sau.”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này thì nhịn không được cười nói, nàng cũng không biết như thế nào, trong lòng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.

Bị người này ôm thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
 
Mà Cố Cửu Tư ôm Liễu Ngọc Như, hắn đột nhiên biết vì sao người khi yêu đều thích tư thế này, tư thế này có một loại lực lượng thần kỳ, trong lòng lại khó chịu, lại tức giận, lại tủi thân, nó đều có thể lặng lẽ trấn an.
 
Hắn cũng đã lâu không ngủ một giấc đàng hoàng, cảm giác được tiếng hít thở của Liễu Ngọc Như, hắn cũng nhịn không được mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
 
Hai người ngủ một giấc tỉnh lại đã là buổi chiều.

Liễu Ngọc Như mở to mắt, phát hiện nàng còn dựa vào lòng ngực của Cố Cửu Tư, tinh thần nàng đã tốt hơn rất nhiều, nàng lẳng lặng đánh giá Cố Cửu Tư.
 
Mấy tháng không gặp, Cố Cửu Tư rõ ràng cũng gầy hơn nhiều, trên mặt đã có dáng vẻ thanh niên, trên cằm còn râu màu xanh, nhìn qua có chút tiều tụy.
 
Nhưng vẫn đẹp như cũ.
 
Liễu Ngọc Như nhìn mặt mày hắn, nhất thời vậy mà không dời được tầm mắt, nàng nằm trong lòng ngực hắn, cảm giác mọi thứ xung quanh đều xa dần.

Nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩ của Cố Cửu Tư, vì sao hắn tức giận nhỉ?
 
Bởi vì nàng chăm sóc Diệp Thế An sao?
 
Nhưng đêm qua Diệp Thế An trọng thương, nàng lo lắng không phải cũng là lẽ thường sao? Diệp Thế An năm lần bảy lượt cứu bọn họ, Cố Cửu Tư cũng không nên là keo kiệt như thế.
 
Huống hồ Diệp Thế An còn cứu Cố Lãng Hoa, bọn họ cảm kích cũng là bình thường
 
Nhưng cái nàng dành cho Diệp Thế An, thật sự không chỉ có cảm kích mà thôi.

Diệp Thế An đối với nàng mà nói, là bạn bè, là huynh trưởng, cảm xúc như vậy đã vượt khỏi cảm kích, e là Cố Cửu Tư đã phát hiện, hắn luôn nhạy bén như thế, hơn nữa trước kia nàng và Diệp Thế An từng có hôn ước, Cố Cửu Tư không vui, đây cũng chuyện thường tình.
 
Trong lòng nàng chậm rãi hiểu rõ ý tứ của Cố Cửu Tư thì không khỏi cười cười, nàng dựa đầu vào ngực Cố Cửu Tư, động tác này làm cho Cố Cửu Tư tỉnh lại, hắn nhìn thấy Liễu Ngọc Như rúc vào ngực hắn, trong lòng hắn ấm áp, theo bản năng muốn vén tóc nàng, tới nửa đường thì cứng đờ, hắn đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
 
Hắn lại nghiêm mặt, thu tay lại vén màn giường đứng lên, đi đến bên cạnh bàn uống nước.
 
Hắn uống nước, lại nghĩ đến có phải Liễu Ngọc Như muốn uống nước hay không, hắn muốn đưa cho Liễu Ngọc Như ly nước, lại không buông bỏ được, còn may Liễu Ngọc Như lúc này cuốn màn giường lên, từ trên giường đi xuống.
 
Cố Cửu Tư thấy nàng đi tới cũng không nói lời nào, tự mình đi đến chậu nước trước, dùng tay hất nước lên mặt, rửa mặt xong, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Liễu Ngọc Như đưa khăn cho hắn.
 
Hắn dừng một chút, sau đó chọn cầm tay áo của mình lau mặt, sau đó xoay người sang chỗ khác.
 
Hắn ở trong phòng nhìn một vòng, rốt cuộc chọn chạy đến bên cạnh bàn, ngồi xuống bắt đầu xem công văn chưa xử lý xong.
 
Liễu Ngọc Như biết tính tình của hắn, nàng cũng không nói chuyện, sau khi mặc quần áo rửa mặt xong, nàng đi tới bên cạnh Cố Cửu Tư.
 
Đầu tiên nàng dựa vào vai Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư dừng bút trong tay, sau đó vờ như nàng không tồn tại, cũng không để ý tới nàng.

Liễu Ngọc Như lại gần trong chốc lát, thấy Cố Cửu Tư không đáp lại, nàng nghĩ ngợi, sau đó đứng lên chuyển tới phía sau hắn, xoa vai cho hắn.
 
Cố Cửu Tư bị động tác này làm cho không viết được chữ nào, hắn giơ tay đẩy nàng, thấp giọng nói: “Nàng đừng lừa ta.”
 
“Lang quân nói gì kỳ lạ,” Liễu Ngọc Như cười nói, “Ta xoa vai giúp chàng, sao lừa gạt chàng chứ?”
 
Cố Cửu Tư rầu rĩ, thấp giọng nói: “Ta còn phải phê công văn mà.”
 
“Ta dùng lực nhỏ một chút, không cản trở chàng.”
 
Cố Cửu Tư mấp máy môi, vẫn không vui vẻ, Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi, rốt cuộc nói: “Nếu chàng cảm thấy ta quấy rầy chàng, vậy thôi vậy, ta đi thăm Diệp ca ca và Vận Nhi trước.”
 

Dứt lời, nàng đứng dậy muốn đi ra ngoài, Cố Cửu Tư siết chặt bút, nói ở phía sau nàng: “Đã nói hắn không sao, nàng còn đi thăm cái gì?”
 
“Lang quân nói gì kỳ lạ,” Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn hắn, cười khanh khách, “Cho dù không có việc lớn, thì việc nhỏ cũng có, trong lòng ta nhớ thương hắn, sao có thể không đi.”
 
Liễu Ngọc Như xoay người nhấc chân, cười nói: “Lang quân làm việc cho tốt, ta đi trước đây.”
 
“Liễu Ngọc Như!”
 
Cố Cửu Tư rốt cuộc quăng cây bút, khẽ quát: “Nàng đứng đó cho ta!”
 
Liễu Ngọc Như nghe được lời này, nhưng bước chân không ngừng, ngược lại còn đi nhanh hơn.
 
Cố Cửu Tư thấy nàng thật sự không ngừng bước, sửng sốt một lúc thì vội vàng đứng lên đuổi theo Liễu Ngọc Như xông ra ngoài, nôn nóng nói: “Liễu Ngọc Như, nàng trở về cho ta! Nàng không được đi!”
 
Dứt lời, hắn vội vàng đuổi theo ra hành lang, vừa chuyển qua chỗ rẽ đã thấy Liễu Ngọc Như đứng ở hành lang cười tủm tỉm chờ hắn.
 
Nàng khoác áo choàng lông chồn, đôi tay ôm lò sưởi, tựa như sớm đoán được hắn sẽ đuổi theo, cười nói: “Không phải lang quân chê ta phiền sao?”
 
Cố Cửu Tư không nói lời nào, hắn nhìn Liễu Ngọc Như mỉm cười, trong lòng lập tức hiểu rõ kỳ thật Liễu Ngọc Như biết hắn đang tức giận chuyện gì.

Chỉ là nàng muốn cọ xát tính tình hắn trước, để hắn bớt tức giận, lại lấy lui vì tiến nói với hắn.
 
Nàng từ trước đến nay là người thông minh, biện pháp này tốt thật, hiệu quả cũng có, nhưng tưởng tượng mọi chuyện đều theo ý nàng, e là nàng đắc ý muốn chết, Cố Cửu Tư không vui vẻ.
 
Hắn không quen nàng luôn thong dong trầm ổn, luôn cảm thấy chỉ có một mình hắn bất an lo được lo mất trong chuyện tình cảm, còn nàng như người không bị gì cả, hắn cảm thấy không công bằng.
 
Liễu Ngọc Như biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nàng chỉ cười không nói chuyện, chờ bước tiếp theo của hắn, nhưng chưa từng nghĩ, người này lại ba bước thành hai bước đi tới trước người nàng, hắn tới quá nhanh, khí thế quá hung dữ, nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ nói ra một chữ “Chàng”, đối phương đã đầu nàng, cúi đầu hôn xuống.
 
Nụ hôn này của hắn mạnh mẽ, môi lưỡi tiến quân thần tốc, làm cho nàng có chút đầu váng mắt hoa.
 
Đây là trên hành lang, tuy hạ nhân đã sớm thối lui, nàng cũng cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

Nàng hoảng sợ liên tục lui về phía sau, hắn lại ép nàng đi về trước, một tay đè nàng đầu, một tay đỡ nàng eo, không cho nàng phản kháng.
 
Nàng lần đầu tiên biết Cố Cửu Tư cũng lúc mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không chấp nhận được người khác từ chối dù chỉ nửa phần, nàng vừa hoảng vừa sợ, rối loạn hết sức, tim đập nhanh hơn kèm theo cảm xúc không nói rõ được, trước kia đã quen bình tĩnh trong lòng, cuối cùng cũng gợn sóng vài phần.
 
Chờ thời điểm hôn xong, mặt nàng hồng thấu, vốn không dám mở to mắt, lông mi hơi hơi run dựa vào cây cột, cả người nhìn qua làm người khác cực kỳ thương tiếc.
 
Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hắn cảm giác dưới tay chạm đến chỗ nào thì người nhẹ nhàng run rẩy chỗ đó, nhịn không được cười nói: “Còn sợ, nếu nàng không cho ta chút đáp trả, ta thật sự xem nàng như Bồ Tát.”
 
“Chàng……” Liễu Ngọc Như gian nan mở mắt không dám nhìn hắn, nhìn đình viện, run giọng nói, “Chàng không nên như thế.”
 
Chân nàng hình như hơi mềm, cả người dựa vào hắn, giọng nói thay đổi âm sắc, từ trước đến nay luôn là âm điệu dịu dàng giờ mang theo chút run rẩy, giống như đang nghẹn ngào.
 
Nhưng nàng còn nỗ lực ra vẻ bình tĩnh, Cố Cửu Tư nhìn nàng, cảm giác dưới thân căng thẳng, hắn nhịn không được nuốt nước bọt, trong khoảng thời gian ngắn, bực mình trước đó hóa thành hư không, hắn rũ mắt nhằm che đi biểu cảm của mình, khàn giọng nói: “Là ta không đúng, đi vào thôi.”
 
Dứt lời, tay hắn trượt xuống cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Là ta ôm nàng hay nàng tự đi?”
 
“Ta…… Ta tự đi.”
 
Liễu Ngọc Như khẩn trương nói, Cố Cửu Tư đáp lời, hắn cũng không khó xử nàng.

Hai người tay cầm tay đi vào, có loại xấu hổ khó nói thành lời quanh quẩn giữa hai người.
 
Chờ đến khi vào phòng, Cố Cửu Tư đóng cửa lại, cởi áo lông chồn cho Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như rụt lại, Cố Cửu Tư dừng động tác, một lúc sau, hắn mới nói: “Vừa nãy dọa nàng rồi, là ta không phải.”
 
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, Cố Cửu Tư đi lên trước ôm nàng vào ngực, sự ấm áp của hắn làm nàng chậm rãi bình tĩnh, nàng thả lỏng người rồi nhỏ giọng nói: “Chỗ đó là hành lang, lang quân càn rỡ rồi.”
 
“Ừm.”

 
Cố Cửu Tư thấp giọng nói: “Là ta không phải.”
 
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát sau, Cố Cửu Tư phát hiện nàng thả lỏng lại, mới chậm rãi nói: “Ta chỉ quá tức giận.”
 
“Ta chăm sóc Diệp công tử là vì tình huống huynh ấy nguy cấp, người ta quen biết từ nhỏ hiện giờ đã còn không nhiều, lần này trở lại Dương Châu, cảnh còn người mất, đối với những người trước đây, ta càng thêm quý trọng.

Ta không suy xét đến cảm xúc của chàng, là ta không đúng.”
 
Liễu Ngọc Như thấy được hắn đã ổn định cảm xúc thì nâng tay ôm lấy hắn, ôn nhu nói: “Chàng chớ có tức giận.”
 
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư bình tĩnh mở miệng, “Ta tức giận không phải vì chuyện này.”
 
Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng nâng tầm mắt nhìn hắn, Cố Cửu Tư buông nàng ra, ánh mắt dừng trên người nàng, bình tĩnh nói: “Dọc đường đi ta suy nghĩ, đối với nàng mà nói, ta tính là gì, huynh ấy tính là gì, nàng liều mình cứu ta vì ta là phu quân của nàng, nếu ta không phải phu quân nàng, nàng còn có thể liều mình cứu ta sao?”
 
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cảm thấy khi nói những lời này có chút khó khăn, hắn xoay đầu đi, giọng nói khàn khàn: “Có phải nếu Diệp Thế An là trượng phu của nàng, nàng sẽ nguyện ý liều mình cứu huynh ấy hay không, vậy ta thì sao? Huynh ấy dường như rất quan trọng với nàng, nàng nói là huynh ấy là huynh trưởng, là bạn bè, là cố nhân, vì người này nàng cũng đã làm rất nhiều việc.

Ta biết chữ nàng giống chữ huynh ấy, ta biết nàng vẽ khá giống huynh ấy, ta biết trước đây nàng muốn gả cho huynh ấy, ta biết nàng từng thích huynh ấy, ta nói cho chính mình đây đều là quá khứ, nhưng bây giờ thì sao?”
 
Cố Cửu Tư dứt lời thì nhắm mắt lại.
 
Hắn ban đầu biết chuyện thích này sẽ cho người ta ngọt cũng cho người ta khổ, từ khi thích Liễu Ngọc Như tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau khổ.
 
Hắn không có tính thích giấu giếm, thấp giọng nói: “Hiện tại, nàng cũng thích huynh ấy chứ? Nếu không phải thích huynh ấy, sao nàng có thể đánh cược tánh mạng đi cứu huynh ấy?”
 
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng nhìn thanh niên ở trước mặt nhắm hai mắt lại nói những lời này, phát hiện ra hắn khổ sở, trong lòng nàng có chút hoảng sợ.

Nàng vội nói: “Cửu Tư, ta có thích huynh ấy hay không cũng không quan trọng, ta với ngươi đã là phu thê……”
 
“Sao không quan trọng?!” Cố Cửu Tư đột nhiên quay đầu lại, cao giọng nói, “Ta thích nàng, nàng có thích huynh ấy hay không, sao lại không quan trọng?”
 
Hắn nói lời này làm Liễu Ngọc Như sửng sốt.

Đôi mắt hắn trong trẻo lại sạch sẽ, trong mắt mang theo sự cố chấp của thiếu niên, tựa như bất luận như thế nào cũng cần một đáp án.
 
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, kỳ thật nàng biết hắn thích nàng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nói như vậy, nàng cho rằng những lời này không cần nói ra miệng, nhưng khi thật sự nói ra, nàng cũng cảm thấy có một loại vui vẻ lặng lẽ tràn ra.

Nhưng vui vẻ này lại xen lẫn một chút sợ hãi nói không rõ, nàng xoay đầu đi, không dám nhìn hắn, Cố Cửu Tư tiến lên một bước cầm tay nàng, cắn răng nói: “Nếu hôm nay đã nói ra vậy thì nói rõ đi, trong lòng nàng, huynh ấy là gì? Ta là gì? Nàng có thích huynh ấy không?”
 
Liễu Ngọc Như nghe hắn từng bước ép hỏi như một đứa trẻ, nàng cũng không biết vì sao mỉm cười.

Nàng nhìn hắn, cười nói: “Nếu ta thích huynh ấy, chàng sẽ làm thế nào?”
 
“Nếu nàng thích,” tay của Cố Cửu Tư nắm lấy nàng run nhè nhẹ, khi hắn nghe thấy lời này, trong lòng đau như cắt, nhưng hắn vẫn gian nan nói tiếp, giọng khàn khàn như mất tiếng “Nếu nàng thích huynh ấy, huynh ấy cũng thích nàng, ta tất nhiên thành toàn cho nàng, ta sẽ không dây dưa nữa, nàng có ân với Cố gia ta, ta sẽ đối đãi với nàng như ân nhân, cả đời này đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu toàn.”
 
“Nếu huynh ấy không thích nàng, ta sẽ canh giữ bên nàng, chờ nàng gặp được người mình thích, ta vẫn đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu toàn.”
 
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói thì cảm thấy chỗ nào đó trong lòng chợt sụp đổ, ánh mắt hắn quá nghiêm túc, làm người khác cảm thấy lời thề cả đời như vậy dường như có thể trở thành sự thật.

Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, nhịn không được hỏi lại: “Nếu ta thích chàng thì sao?”
 
“Nếu nàng thích ta,” Cố Cửu Tư miễn cưỡng mỉm cười, “Ta sẽ yêu nàng thương nàng cả đời này, nàng sẽ là thịt trong lòng ta, châu trong mắt ta, nàng trở thành mạng của ta, cùng nàng đầu bạc đến khi già nua, bảo vệ nàng một đời an ổn.”
 
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như khẽ cười: “Vậy ta có thích chàng hay không, chàng đều phải bảo vệ ta cả đời, ta có thích chàng hay không lại có gì khác biệt?”
 
“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác,” Cố Cửu Tư cười khổ, nhìn người trước mặt cực kỳ vui vẻ vì lời này, bất đắc dĩ nói, “Nàng có thích ta hay không thì ta đều thích nàng, việc này lại có cách nào khác chứ?”
 
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt.
 
Nàng từng đọc rất nhiều thoại bản, từng nghe rất nhiều tuồng kịch, lời thề sâu đậm trong tuồng kia, lại không có câu nào động lòng người như vậy.
 
Ngươi có thích ta hay không, ta đều thích ngươi, việc này lại có cách nào khác chứ.
 
Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng liền biết nàng đã có đáp án, hắn chuẩn bị tâm trạng, nắm lấy tay của Liễu Ngọc Như, năm ngón tay đan vào ngón tay nàng, nhìn nàng nói: “Ngọc Như, ta là người cố chấp, thích hay không thích, nàng phải cho ta một lời.”
 
Liễu Ngọc Như nghe thấy lời này thì nâng tầm mắt nhìn hắn, hắn nhìn nàng chăm chú nhằm tìm ra đáp án.
 
Liễu Ngọc Như đột nhiên muốn đối xử tốt với hắn, muốn đi đáp lại hắn, muốn làm chút gì đó để nói cho hắn biết tất cả cảm xúc của nội tâm.

Kỳ thật nàng cũng không biết cái gì gọi là thích, nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm thấy nàng hẳn có thể đáp lại một câu.

Hắn vừa hỏi nàng giống như tiếng sấm thức tỉnh, sấm chớp chia cắt màn trời chiếu sáng nội tâm nàng.


Nàng thấp thỏm lo âu, lại kiên định dị thường.
 
Nàng cắn chặt răng, đột nhiên nhón mũi chân ôm lấy cổ hắn, hôn lên đó.
 
Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó mỉm cười, hắn hơi hơi khom người để Liễu Ngọc Như thuận tiện hôn lên môi hắn.
 
Hắn cảm nhận được người này cố gắng thổ lộ, nhịn không được cong khóe môi.

Liễu Ngọc Như hôn hắn xong thì ôm cổ hắn, vùi đầu vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta ngàn dặm xa xôi đi thu lương như vậy còn không phải vì tốt cho chàng sao?”
 
“Ta biết.” Cố Cửu Tư mỉm cười ôm chặt nàng, “Ta biết nàng tốt với ta.”
 
“Ta cứu Diệp Thế An không chỉ vì huynh ấy, cũng vì huynh ấy cứu phụ thân chàng, ta lần này liều mình cứu ra không chỉ có huynh ấy, còn có công công, người ta nghĩ khi đó là chàng.”
 
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư sửng sốt.
 
Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Ta đời này chỉ vì chàng đánh cược quá nhiều thứ, chàng nói xem ta có thích chàng không?”
 
Đầu óc của Cố Cửu Tư có chút loạn, hắn nhất thời tiếp nhận quá nhiều tin tức, hơn nửa ngày, hắn kéo Liễu Ngọc Như ra, vịn vai Liễu Ngọc Như nói: “Nàng nói phụ thân ta không sao?”
 
“Không sao,” Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ mừng rõ của hắn, cười nói, “Ta để ông ấy đi từ một con đường khác, chờ chúng ta về U Châu, chàng hẳn có thể nhìn thấy ông ấy.”
 
“Cho nên, nàng vì phụ thân ta mà ở lại Dương Châu?”
 
“Xem như một phần nguyên nhân.” Liễu Ngọc Như gật đầu nói, “Nhưng thật ra mà nói thì cho dù không có công công, ta cũng sẽ giúp Diệp ca ca, chỉ là giúp được bước nào hay bước đó, bản thân ta cũng không biết.”
 
“Nhưng đây không phải thích,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc nói, “Cả đời người sẽ có rất nhiều ràng buộc, chàng có ta cũng có.

Cửu Tư, ta không thể bảo đảm cả đời ta chỉ quay chung quanh một mình chàng, chỉ trả giá với một mình chàng, nhưng không phải tất cả trả giá đều là yêu.

Ta của quá khứ đúng thật muốn gả cho huynh ấy,” nói đến đây, Liễu Ngọc Như cảm thấy đầu óc của bản thân tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng nhớ lại quá khứ rồi chậm rãi nói, “Nhưng đó cũng không phải tình yêu.

Ta từng cho rằng đó là tình yêu, nhưng chờ sau này ta mới hiểu thích một người không phải như vậy.

Ta không tiếp xúc nhiều với Diệp ca ca, huynh ấy không hiểu ta, ta cũng không hiểu huynh ấy, ta chưa bao giờ thích huynh ấy, là một người tự ta ảo tưởng ra, là một cuộc sống tự ta ảo tưởng ra.”
 
“Nỗ lực ta trả giá vì huynh ấy ta cũng có thể trả giá vì chàng.

Nếu chàng cảm thấy chữ của ta giống chữ của huynh ấy nên không vui, từ hôm nay trở đi ta có thể học chữ của chàng; nếu chàng cảm thấy ta vẽ giống huynh ấy làm chàng không vui, ta cũng có thể từ đây không vẽ tranh nữa, Cửu Tư, chàng xem ta vì huynh ấy trả giá nhiều như vậy, chỉ bởi vì chàng và ta quen biết nhau trễ.”
 
Cố Cửu Tư nghe mấy lời này, hắn nhịn không được ôm chặt nàng, hắn cảm giác hạnh phúc lớn lao tràn đầy lòng hắn, hắn khàn giọng nói: “Không cần, nàng không cần sửa gì cả.

Ngọc Như, chỉ cần nàng thích ta, ta không ngại gì cả, đó đều là quá khứ của nàng, quá khứ của nàng tạo ra nàng của hiện tại, ta không thèm để ý.”
 
Liễu Ngọc Như dựa vào ngực hắn nghe tim hắn đập, ôn nhu mỉm cười.
 
Qua hồi lâu, Cố Cửu Tư mới chậm rãi nói: “Sao nàng hiểu rõ nàng không phải thích Diệp Thế An?”
 
Liễu Ngọc Như cúi đầu cười.
 
“Bởi vì ta thật sự thích một người.”
 
Cố Cửu Tư cúi đầu nhìn nàng, Liễu Ngọc Như có chút ngượng ngùng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mở miệng: “Người ấy tên Cố Cửu Tư.”
 
Nếu thích thật sự mới biết cái gì là ý nghĩ xằng bậy thời niên thiếu.

Đã từng cho rằng bản thân thâm tình, chờ đến khi thật sự thích một người nào đó mới biết được, chữ thích này, không cần hô hào rùm beng, không cần cố tình, như mưa xuân làm cho đất màu mỡ, như gió đêm lung lay chiếc lá, tất cả lặng lẽ diễn ra, lại tới như một điều tất yếu, chờ khi bừng tỉnh nhìn lại, mới chợt phát hiện đã là cỏ cây trưởng thành, đã là rừng cây che phủ khắp nơi.
 
Nếu hỏi nàng phần cảm tình này từ đâu mà có, nàng sẽ nói không biết.

Nếu hỏi nàng phần cảm tình này khi nào sẽ dừng hẳn, nàng nghĩ, nếu không phụ nàng, chắc là khi lên tận trời cao xuống tận suối vàng, cho đến khi sinh mệnh này hóa thành cát bụi.
 
Những thứ Liễu Ngọc Như thích thú.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cả đời này, nàng sẽ có một ngày này.
 
Nàng thật sự thích một người, hắn tên Cố Cửu Tư
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận