Mọi người nghe vậy sửng sốt, theo bản năng Lương Vương nói: “Không thể nào!”
Nếu thật sự chỉ có một vạn người, Cố Cửu Tư có thể hung hăng như thế, thậm chí còn mang theo người đuổi giết hắn?
Hắn có mười vạn nhân mã, ai cho Cố Cửu Tư lá gan đó?!
“Tặc tử, ngươi dám lừa bịp bổn vương,” Lương Vương tức giận rút kiếm ra muốn chém Tiền Tam, Tần Tứ ngăn Lương Vương lại, bình tĩnh nói, “Lương Vương, nghe hắn nói đã.”
Lương Vương bị Tần Tứ ngăn lại, hắn nhìn thoáng qua Tần Tứ, cắn chặt răng, bảo tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Tiền Tam và Tần Tứ ở trong doanh trướng.
Tiền Tam bị hành động của Lương Vương doạ cho phát khiếp, hắn run rẩy không dám nói gì, Tần Tứ bước lên phía trước, ôn hòa nói: “Vị tráng sĩ này đừng sợ hãi, Vương gia chúng ra là người rộng lượng, chỉ cần lời ngươi nói là thật, Vương gia chẳng những sẽ không giết ngươi, còn sẽ ban thưởng số tiền lớn cho ngươi, đến lúc đó vàng bạc mỹ nữ là chuyện nhỏ, nếu có thể phá thành Vọng Đô, ngươi sẽ có công đầu tiên, quan to bổng lộc gần ngay trước mắt, Vương gia sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiền Tam nghe vậy chậm rãi bình tĩnh lại.
Vừa nãy hắn ta đi ngang qua doanh địa, nghĩ đến Lương Vương, nghĩ đến Cố Cửu Tư, hắn vốn có chủ ý này.
Để lộ tin tức cho Lương Vương, không chỉ có thể chỉnh chết Cố Cửu Tư, còn có thể được một số tiền, cớ sao mà không làm chứ?
Tiền Tam trấn định hơn, lập tức nói: “Vương gia, lời thảo dân nói là thật, nếu có nửa câu giả dối, vậy ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế!”
Mặt Lương Vương cứng đờ, gật đầu.
Bất kể thế nào hắn cũng không thể tin được, trong thành chỉ có một vạn người.
Nếu trong thành chỉ có một vạn người, vậy không phải là mình bị nhãi con này chơi sao?!
Một thiếu niên chưa qua hai mươi chơi hắn xoay tròn, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải hắn sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?!
Nhưng những lời này Lương Vương đều đặt trong lòng, không nhiều lời nữa, Tần Tứ đỡ Tiền Tam dậy, hỏi kỹ lai lịch của hắn.
Tiền Tam thành thật nói hết mâu thuẫn của mình và Cố Cửu Tư, lúc này Lương Vương và Tần Tứ mới yên tâm hơn, Tần Tứ có chút nghi ngờ, sau đó nói: “Dẫu ngươi và Cố Cửu Tư có mâu thuẫn thì dù sao Vọng Đô cũng là quê hương của ngươi, hôm nay ngươi làm vậy, không sợ liên lụy đến người thân bằng hữu của ngươi sao?”
“Đại nhân,” Tiền Tam cười, “Thảo dân không phải người U Châu, thảo dân là người Dương Châu.”
“Thì ra là thế.” Tần Tứ gật đầu, “Xem ra các ngươi theo Cố gia từ Dương Châu đến, cũng coi như là tôi tớ trung thành rồi, nhưng Cố Cửu Tư lại đối xử với ngươi như vậy, đúng là không nên.”
“Đúng vậy.” Vừa nói vậy Tiền Tam liền nghiến răng nghiến lợi, “Nữ nhân của ta cũng tận tâm tận lực với Cố gia, ta đi theo bọn họ đến U Châu, làm không ít chuyện cho bọn họ, không có công lao cũng có khổ lao, không ngờ bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy.
Vương gia,” Tiền Tam quay đầu, nói với Lương Vương, “Tiểu nhân vốn ngưỡng mộ Vương gia, đã muốn đầu quân từ lâu, lần này Vương gia có thể tiếp kiến là phúc khí ba đời của tiểu nhân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho Vương gia, xin Vương gia thành toàn!”
Nói rồi Tiền Tam quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với Lương Vương.
Lương Vương được nịnh hót rất thoải mái, hắn cười, sau đó nói: “Được rồi, biết ngươi trung thành, ngươi nói cụ thể tình huống trong thành ra cho chúng ta.”
Tiền Tam vội vàng mở miệng, biết gì nói hết không dấu diếm nửa lời.
Lương Vương và Tần Tứ càng nghe mày càng nhăn, Lương Vương nghe mà vô cùng phẫn nộ.
Căn bản Cố Cửu Tư không biết trước tin tức gì mà đã bày Hồng Môn Yến(1) chờ hắn, lần trước, lần trước nữa, bất kể là lần nào hắn cũng chỉ cần liều lĩnh thêm một chút thôi là có thể thu thành Vọng Đô vào trong túi, nhưng hắn lại không!
(1) Xuất phát từ chuyện của Lưu Bang và Hạng Võ.
Ý nói mời ăn nhưng muốn hại đối phương.
Hắn oán trách Tần Tứ, nhưng không biết không thể oán giận thuộc hạ vào thời điểm này, trong lòng hắn có lửa nhưng lại không có chỗ phát tiết, chờ Tiền Tam nói hết tin tức có giá trị xong, còn lại toàn là mấy chuyện vô dụng, hắn phất tay, không kiên nhẫn nói: “Kéo xuống!”
Tần Tứ nhìn ra Lương Vương không vui, thậm chí biết rõ trong cái không vui của Lương Vương có một phần là bởi vì hắn.
Hắn biết Lương Vương cần một nơi trút giận nên cũng không nói gì.
Tiền Tam bị người của Lương Vương vọt vào bắt đi, biến cố bất thình lình làm Tiền Tam ngây ra, hắn nóng vội nói: “Làm gì? Các ngươi làm gì vậy!”
“Làm gì?” Lương Vương bực bội mở miệng, “Loại phản đồ bội chủ bỏ nghĩa như ngươi còn mong người khác tôn kính? Kéo ra ngoài chém!”
Nghe vậy sắc mặt Tiền tam tức khắc thay đổi, hắn cuống quít sợ hãi kêu: “Vương gia! Vương gia đừng! Tiểu nhân vẫn hữu dụng, ngài vẫn cần tiểu nhân…”
Lương Vương cười lạnh một tiếng, Tiền Tam bị binh lính kéo đi xa, kêu thảm thiết bên ngoài, sau đó không còn thanh âm gì nữa.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng khóc tiếng mắng của nữ nhân, Lương Vương ngẩng đầu lên, bực bội nói: “Ai đang khóc bên ngoài?”
“Vương gia đừng nóng nảy, ta đi xem.”
Tần Tứ đứng dậy đi ra ngoài, thấy Vương Mai quỳ trên mặt đất, ôm thi thể của Tiền Tam gào khóc.
“Đây là ai?”
Tần Tứ nhìn thoáng qua binh lính bên cạnh, binh lính nhỏ giọng nói: “Nói là tức phụ của người này, vừa nãy mắng chửi ở ngoài rất lâu.”
Tần Tứ nghe vậy nhíu mày, hắn liếc mắt một cái đánh giá Vương Mai từ trên xuống dưới, giơ tay nói: “Cùng chém, đừng để bà ta quấy rầy Vương gia.”
Nói xong Tần Tứ liền quay đầu đi, lúc hắn về đến doanh trướng, bên ngoài cũng đã an tĩnh.
Lương Vương thấy hắn trở về, bực bội nói: “Chuyện gì thế?”
“Là nương tử của Tiền Tam,” Tần Tứ cung kính nói, “Đã xử lý sạch sẽ rồi.”
Lương Vương gật đầu, không thèm để ý, một lúc lâu sau, hắn rốt cuộc nói: “Ta nghĩ chúng ta có thể quay lại.”
Tần Tứ đã chờ những lời này từ lâu, hắn bình tĩnh nói: “Lời người này nói không giống giả, thuộc hạ cũng nghĩ có thể quay lại.”
Ban đầu không biết thật giả trong thành, sợ tay sợ chân thấp thỏm bất an, bây giờ đã biết bên trong chỉ có một vạn người, Lương Vương lên tinh thần, lập tức lao ra ngoài tập hợp đội ngũ, lập tức về giết!
Một nửa số người còn lại đều trung thành và tận tâm, không có lời Cố Cửu Tư nói quấy nhiễu, mọi người không cần ngờ vực ai định đầu hàng ai không định đầu hàng nữa, bây giờ muốn chạy là chạy, còn lại không cần nghi ngờ, vì thế quân đội phấn chấn lên.
Năm vạn người tấn công một toà thành trì một vạn người, Lương Vương lại là lão tướng, cũng coi như là nghiền áp.
Lương Vương biết, hiển nhiên bây giờ Cố Cửu Tư cho rằng hắn đã rời đi, hắn quay lại đánh Cố Cửu Tư trở tay không kịp, nhanh chóng là mấu chốt của chiến thắng.
Vì thế Lương Vương một mạch ra roi thúc ngựa, dẫn người quay về giết.
Mà lúc này quân đội trong thành đang cởi giáp nghỉ ngơi, hoặc là nâng người bệnh và thi thể, mọi người trò chuyện, rất nhiều nam nhân đang đắc ý thổi phồng rằng quân đội Lương Vương không chịu nổi một đòn.
Cố Cửu Tư cũng về đến nhà, hắn tắm nước ấm, thay y phục, cùng ăn sáng với Liễu Ngọc Như.
Hắn bình an trở về, Liễu Ngọc Như cảm thấy cực kỳ vui mừng, sáng sớm làm rất nhiều đồ ăn, Cố Cửu Tư phát hiện Liễu Ngọc Như vui mừng, hắn nói: “Vui mừng như vậy, có phải đã lo lắng cả đêm không?”
“Không.”
Liễu Ngọc Như nhanh chóng nói: “Ta ngủ cả đêm, vừa dậy là nghe nói chàng đánh thắng trận rồi.”
Cố Cửu Tư hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Thật ra vừa về hắn đã nghe nói, Liễu Ngọc Như quỳ ở Phật đường cả đêm.
Hắn sớm nên biết, mình không thể giấu được nàng, từ trước đến nay đều là nàng lừa hắn, trước nay hắn không giấu được nàng cái gì.
Hắn cười, nhìn quầng mắt đen của Liễu Ngọc Như, gắp đồ ăn đặt vào bát nàng, sau đó nói: “Ai, lần đầu đánh thắng trận, đột nhiên cảm thấy mờ mịt.”
“Mờ mịt cái gì?”
Liễu Ngọc Như cảm thấy kỳ lạ, hình như Cố Cửu Tư rất ưu sầu: “Không biết về sau nàng nên gọi ta đại nhân tốt hơn, hay là gọi ta tướng quân tốt hơn, hay là gọi cả đại nhân tướng quân.”
Liễu Ngọc Như mím môi, biết hắn đang chọc cười: “Vậy cuối cùng chàng nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nói, “Vẫn là gọi phu quân tốt hơn, tiết kiệm sức lực và thời gian,” hắn vứt cái mị nhãn, “Lại còn dễ nghe.”
Liễu Ngọc Như bật cười, đang muốn nói chuyện, hai người bỗng cảm giác được mặt đất chấn động.
Một lát sau, Mộc Nam vọt vào chính đường, nôn nóng nói: “Công tử, Lương Vương quay lại rồi!”
Cố Cửu Tư đứng phắt dậy, thậm chí không kịp khoác áo khoác đã trực tiếp lao ra ngoài.
Liễu Ngọc Như thấy Cố Cửu Tư sốt ruột như vậy, vội kêu người cầm áo giáp áo lông chồn lò sưởi rồi cưỡi ngựa lên theo.
Cố Cửu Tư vội vàng vọt đến dưới thành lâu, thật xa đã thấy Diệp Thế An đang chỉ huy người lên tường thành.
Cố Cửu Tư ghìm ngựa dừng lại, nôn nóng nói: “Thế nào?”
“Ngươi lên mà xem!” Diệp Thế An nôn nóng nói, sau đó lớn tiếng bảo người phía sau, “Đem dầu lên! Nhanh lên!”
Cố Cửu Tư nhanh chóng bước qua bậc thang, xông lên thành lâu, thấy cách đó không xa quân đội Lương Vương phi thẳng đến, bọn chúng không có bất cứ do dự gì, điên cuồng xông lên, Cố Cửu Tư vừa đến thành lâu, quân đội Lương Vương đã vào tầm bắn, Cố Cửu Tư hét lớn: “Bắn tên!”
Mưa tên dày đặc rơi xuống, Cố Cửu Tư thấy mười binh lính phi lên trước thì có tám người bị bắn thành nhím, nhưng vẫn có vài người may mắn tiếp tục xông lên, binh lính phía sau Lương Vương không ngừng kêu to: “Xông lên! Kẻ nào lui về phía sau sẽ bị chém! Ai lên thành sẽ được trọng thưởng trăm lượng! Giết một người thưởng một lượng!”
Đoàn người như kiến, rậm rạp, xông lên trước không quan tâm sống chết, còn người trên thành lâu cũng liều mạng không ngừng bắn tên.
Cố Cửu Tư xếp ba người một đội, xếp thành đội trên tường thành, đội thứ nhất bắn xong lập tức để đội thứ hai lên, đội thứ nhất bắn xong đi đổi tên kéo cung, còn đội thứ hai bắn xong để đội thứ ba lên, bắn xong lại đi đổi tên kéo cung.
Người dưới thành lâu như hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng, bọn họ ngã xuống chiến trường, máu tươi nhiễm đỏ đất ngoài thành Vọng Đô.
Mỗi lần tiến lên phía trước một trượng, bọn họ đều dùng thi thể trải đường, nhưng bọn họ vẫn tiến lên.
Ngoài sông đào bảo vệ thành, từng người bọn họ ngã xuống sông, tiếng kêu bên tai không dứt.
Cố Cửu Tư nhìn chiến trường như vậy, hình ảnh như vậy, lòng đang run rẩy.
Đây là trận chiến hoàn toàn khác vừa rồi, lần trước hắn trổ tài khôn vặt, còn Lương Vương căn bản không định giao chiến chính diện, vì thế một người thừa thắng xông lên, một người hốt hoảng mà chạy, một người không định đuổi tận giết tuyệt, một người vẫn biết tiếc mạng.
Nhưng mà giờ phút này lại khác, tất cả mọi người đang liều mạng cướp lấy một tấc đất này, cảm giác hốt hoảng khi mạng người như cỏ rác hiện rõ trong lòng Cố Cửu Tư.
Hắn rất muốn bảo bọn hắn dừng lại, bảo bọn hắn dừng tay.
Vì sao chứ?
Vì sao phải tấn công Vọng Đô, vì sao phải khai chiến, vì sao không coi mạng mình là mạng, phải bán mạng đến nước này vì giang sơn của người khác, vì quyền thế của người khác?
Người lên thành thưởng trăm lượng, chém đầu một người thưởng một lượng.
Một mạng người cũng chỉ có giá một lượng thôi sao?
Máu tươi nhuộm đỏ khiến hắn không biết làm thế nào, nhưng hắn không thể nghĩ nhiều, hắn chỉ biết, hắn cần phải bảo vệ tòa thành này, sau bức tường tòa thành này là người dân, là phụ mẫu của hắn, là… Liễu Ngọc Như.
Khoảnh khắc gương mặt Liễu Ngọc Như hiện lên trong đầu hắn, trên sông bảo vệ thành đã lấp đầy thi thể.
Có vài nơi thi thể chồng chất tạo đường đi, vì thế binh lính của Lương Vương dẫm lên thi thể vọt tới thành lâu, bắc thang mây lên.
Trên đỉnh thang mây đều có binh lính, chỉ cần thang mây tiếp xúc đến tường thành, những binh lính này sẽ điên cuồng chém giết, cũng trong nháy mắt này, người dưới thang mây lập tức xông lên.
Cố Cửu Tư vẫn duy trì binh lính không ngừng tiếp viện, chỉ cần có thang mây đáp lên, hắn và một vài binh lính sẽ tiến lên chặt đứt thang mây của đối phương, sau đó tưới dầu hoả xuống.
Hỏa tiễn phối hợp với dầu hoả, làm dưới thành lâu cháy rực một khoảng, tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, Cố Cửu Tư ở trên thành lâu đổ dầu, phóng tên, trên mặt dính máu của người vừa mới bò lên trên thành lâu, cả người đều đang run rẩy.
Cường thế công thành liên tục từ chiều đến tối, ngoài thang mây ra, nơi thủ khó nhất là tường thành, bọn họ mắc cầu lên, không ngừng dùng trụ đâm thành va vào cửa thành.
Chiến xa đâm thành là trọng điểm ngăn cản đối tượng, bắt đầu từ khi tiến vào phạm vi tầm bắn, Cố Cửu Tư đã sai người không ngừng bắn chết người lái xe chiến, xe chiến hoạt động khó khăn trên chiến trường, gần như là mỗi một bước đi đều đổi bằng mạng người.
Nhưng mà đến đêm, bởi vì tầm nhìn không tốt nên trụ đâm thành vẫn đến được cửa thành.
Tiếng đâm cửa thành đầu tiên vang lên, Cố Cửu Tư liền biết không ổn, hắn vội vàng điều động binh lực, xuống dưới thành đợi lệnh.
Dưới thành lâu có hai cửa thành nhỏ, gần như chỉ đủ cho một người đi qua, sau khi vào cửa thành nhỏ, chừng hơn năm trượng mới là cửa thành chính.
Cố Cửu Tư sai người mở hé cửa thành, điều tinh nhuệ đến cửa thành, chỉ còn đợi tầng cửa thành ngoài cùng bị phá là trực tiếp đánh tay không, canh giữ ở cửa thành nhỏ khai chiến, dùng tường người ngăn cản đối phương tiến công.
Lúc tiếng đâm cửa thành vang lên, Liễu Ngọc Như đang kiểm kê số lượng binh khí, nàng quay đầu lại, hoảng sợ nói: “Tiếng gì vậy?!”
“E là đâm cửa thành rồi.”
Ấn Hồng cũng sợ hãi, Liễu Ngọc Như nghe vậy cắn chặt răng, giao sổ sách cho Vân Vân, nói với Vân Vân: “Ta đi xem.”
Nói rồi Liễu Ngọc Như xông ra ngoài.
Nàng một mạch chạy đến cửa thành, thấy binh sĩ dưới thành lâu đã vô cùng hoảng loạn, nàng lên thành lâu, nhìn thấy Cố Cửu Tư đang cầm đao giết địch.
Giữa máu thịt bay tứ tung, nàng đang run rẩy, nhưng nàng cố gắng trấn định bản thân, nàng nhìn lướt qua, phát hiện người bị thương xung quanh không ngừng gia tăng, nhưng mà rất nhiều người bị thương rồi căn bản không kịp xuống thành lâu.
Hậu cần quá ít.
Liễu Ngọc Như lập tức hiểu ra, nàng xem kỹ tình huống, chạy nhanh xuống thành lâu, nàng một mạch chạy về, vừa chạy vừa đập cửa các nhà trên đường, lớn tiếng nói: “Các vị hương thân phụ lão, Vọng Đô gặp nạn, mọi người ra ngoài giúp đỡ đi!”
Nàng đập cửa lớn, lúc đầu chẳng có mấy ai mở cửa, nhưng nhà thứ nhất mở cửa, càng ngày càng nhiều người mở cửa, đi ra.
Liễu Ngọc Như thở hổn hển, nhìn người đi ra, trên mặt mọi người đều mang vẻ sầu lo mờ mịt, Liễu Ngọc Như nhìn lướt xung quanh, nghiêm túc nói: “Các vị, bây giờ địch lớn bên ngoài, chỉ dựa vào Cố đại nhân và binh lính thì không ngăn được bọn chúng, ta khẩn cầu các vị, nam tử lên thành lâu để tướng sĩ giao việc, nữ tử theo ta đi chăm sóc người bị thương.”
Mọi người nghe vậy đều chần chờ, Liễu Ngọc Như hiểu bọn họ đang nghĩ gì.
Lên chiến trường, dù sao đó cũng là chuyện đánh cược tính mạng, nàng cắn chặt răng, không nhịn được nói: “Các ngươi cho rằng bây giờ các ngươi rụt cổ là không sao à?! Người như Lương Vương, nếu hôm nay thành bị phá, các ngươi có tin hôm nay từ trên xuống dưới thành Vọng Đô, một người cũng không thoát được không!”
“Đó… đó cũng không nhất định.”
Có người nhỏ giọng nói: “Nếu Cố đại nhân hàng…”
“Có hàng Lương Vương cũng sẽ không tha cho chúng ta! Vì sao hắn phải đánh Vọng Đô? Không cần tiền tài, không cần nữ nhân, hắn đánh Vọng Đô để cứu tế người dân làm một hoàng đế nhân từ sao?!”
Liễu Ngọc Như hét lên: “Các ngươi chưa từng nhìn thấy thành trấn ngoài trường thành bị Bắc Lương đoạt lấy hay là không biết Lương Vương đã phá huỷ bao nhiêu thành lúc tấn công Đông Đô? Tốn nhiều công sức như vậy để đánh Vọng Đô, các ngươi vẫn tưởng rằng mình có thể bình bình an an, các ngươi mơ giữa ban ngày ban mặt à!”
Nghe Liễu Ngọc Như nói, mọi người do dự, Liễu Ngọc Như gật đầu: “Được, ta hiểu rồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Nói rồi nàng đột nhiên rút ngân phiếu từ trong ngực ra, hét lớn: “Vậy chúng ta tiêu tiền thuê các ngươi, hôm nay lên thành lâu, lên thành lâu nhìn xem những tướng sĩ đó vì che chở cho các ngươi mà vào sinh ra tử thế nào, nhìn xem trượng phu của ta vì che chở cho chúng ta mà liều mạng thế nào! Các ngươi nhấc đao, chém một người một lượng bạc, nâng thương theo ta mỗi người mười văn, có đi hay không!”
“Ta đi!”
Một đại hán trong đám người đột nhiên thốt lên, hắn đứng ra, lớn tiếng nói: “Liễu lão bản, ngươi không cần phải nói có tiền hay không, nếu ta còn sống, đây là những gì ta nên làm, không cần đưa tiền, nếu ta chết rồi, ngươi đưa tiền cho nương tử và lão nương của ta đi.”
“Nếu ngươi chết, ta sẽ thu xếp cho mọi người thật tốt, bảo đảm cả đời áo cơm vô lo.”
Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, một lão thái bà bên cạnh khóc lóc lao đến: “Đừng, con ơi, chiến trường hung hiểm…”
“Nương,” đại hán kia vỗ tay lão thái bà, bình tĩnh nói, “Con đi bảo vệ người và thê nhi của con, người đừng lo lắng.”
“Ta cũng đi.”
Đại hán kia vừa mới dứt lời, nữ tử đứng bên cạnh hắn bước lên, nàng ấy giao đứa con bên cạnh cho lão thái thái phía sau, nâng mắt nhìn đại hán bên cạnh nói: “Nếu chàng xảy ra chuyện, ta cũng sẽ nâng chàng trở về.”
Đại hán cười, có người mở đầu, xung quanh càng ngày càng nhiều người hưởng ứng đứng ra.
Liễu Ngọc Như nhìn bọn họ, liên tục gật đầu, nàng không nói được là cảm giác gì, cảm thấy có một loại cảm xúc không biết tên nảy lên trong lòng, chua xót nghẹn ở cổ họng.
Nàng lui một bước, khom lưng với mọi người, nghiêm túc nói: “Ngọc Như ở đây, cảm tạ các vị.”
“Liễu lão bản nói đùa rồi,” có người nói, “Đây cũng là thành Vọng Đô của chúng ta, những gì ngài và Cố đại nhân làm cho chúng ta, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy, nàng cười, nàng đột nhiên cảm thấy, tất cả đều đáng giá.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó bảo đại hán kia: “Phiền các ngươi đi gọi người từng nhà, tập trung người đến, nam nữ chia đội, nếu nữ tử biết võ thì đi theo nam nhân.
Ta đi kiểm kê binh khí, các ngươi đến thành lâu đi, ta sẽ mang binh khí đến phát cho mọi người.”
Nói xong Liễu Ngọc Như liền chạy về kho binh khí, để Ấn Hồng mang tất cả binh khí đi, chạy đến thành lâu, sau đó mang theo dược liệu, đại phu, dựng lều cách thành lâu không xa.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Ngọc Như, mọi người lấy đồ mình cần, các nữ nhân mặc váy vải màu trắng, mang dược liệu cứu mạng bên người, nâng cáng.
Các nam nhân và những nữ nhân khá khoẻ mạnh thì mặc áo giáp, cầm binh khí.
Tất cả chưa đến nửa canh giờ đã xong, mà đúng lúc này cửa thành nhỏ tầng ngoài cùng đã bị công phá, Cố Cửu Tư nhanh chóng điều một ngàn người đi xuống, chém giết trên tường thành không ngừng nghỉ, đao của Cố Cửu Tư đã chém cùn ba cái, mệnh lệnh của Cố Cửu Tư vừa mới phát xuống, Diệp Thế An đã vọt lên, sốt ruột nói: “Cửu Tư, người không đủ dùng nữa rồi.”
“Cái gì gọi là người không đủ dùng nữa?”
Cố Cửu Tư đá một sĩ binh xuống, Diệp Thế An vội vàng nói: “Bây giờ bốn phía đều đang bị vây công, ngoài ra ba phía khác có ba ngàn người thủ thành, bảy ngàn người còn lại đang ở phía đông, chúng ta đã nhận bốn ngàn người bị thương, bây giờ cửa thành một ngàn, trên thành lâu hai ngàn, căn bản chúng ta không có ai nâng người bị thương!”
“Cửu Tư!”
Vừa mới dứt lời, Cố Cửu Tư nghe thấy tiếng Liễu Ngọc Như gọi, hắn và Diệp Thế An đồng thời quay đầu lại, thấy Liễu Ngọc Như dẫn người, khiêng cáng đi lên, Liễu Ngọc Như đứng đầu, các nữ nhân đã nâng cáng lên thành lâu, ngay ngắn trật tự nâng người bị thương lên rồi đưa xuống dưới sự chỉ huy của Ấn Hồng.
Cố Cửu Tư và Diệp Thế An đều ngẩn người, tay Liễu Ngọc Như đặt trước người, mỉm cười nói: “Ta sợ các ngươi không đủ người nên dẫn người dân trong thành đến giúp.”
“Đừng sợ,” giọng nói Liễu Ngọc Như nhu hòa, làm người nhớ đến cành liễu nhẹ nhàng lay động trong ngày xuân Dương Châu, “Trong thành có hai mươi vạn dân, chúng ta đều ở đây.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt đó, không chỉ có Cố Cửu Tư và Diệp Thế An, ngay cả tướng sĩ bắn tên bên cạnh cũng lệ nóng đảo quanh.
“Được.”
Cố Cửu Tư khàn tiếng, hắn nhìn Liễu Ngọc Như, cô nương dưới ánh trăng tốt đẹp như có vài phần không chân thật.
Hắn đột nhiên cảm thấy đời này mình quá may mắn.
Có thể gặp được người này.
Hắn cười rộ lên.
“Ta không sợ.”
Phía sau hắn có hai mươi vạn dân của Vọng Đô, có Liễu Ngọc Như.
Dù đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn cũng không sợ.
Bá tánh gia nhập, nháy mắt giảm bớt ưu thế nhân số của Lương Vương.
Tuy rằng những người dân này chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng binh lính và người dân đã mượn ưu thế của cửa thành và tường thành, không để quân đội Lương Vương lên trước một bước.
Trời dần sáng lên, Cố Cửu Tư và Thẩm Minh một người thủ tường thành, một người thủ thành lâu, còn Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An trấn giữ phía sau, chỉ huy trật tự, bảo đảm binh khí tiếp viện và cứu chữa cho người bị thương hết khả năng, làm giảm hết sức tỉ lệ tử vong và tỉ lệ thương tàn.
Hừng đông dần lên, thấp thỏm lo âu lúc đầu dần dần biến thành ý chí chiến đấu sục sôi.
Thành Vọng Đô sẽ không thua.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người tin tưởng vững chắc, chỉ cần Cố Cửu Tư ở đây, chỉ cần Liễu Ngọc Như ở đây, Vọng Đô tuyệt đối sẽ không phá, càng sẽ không thua.
Tiếng đánh nhau, tiếng chém giết, tiếng trống quân.
Tất cả thanh âm xen lẫn trong sáng sớm.
Lúc mặt trời mọc lên từ đằng đông, nơi xa đất rung.
Tần Tứ phát hiện đầu tiên, hắn vội vàng nói với Lương Vương: “Vương gia, có đại quân đến!”
“Sao có thể?”
Lương Vương không thể ngờ mà bật thốt.
Cũng chính là giờ khắc này, đỉnh núi phía xa, dưới ánh mặt trời, cờ lớn chữ “Chu” phấp phới mà đến.
Cố Cửu Tư đứng trên thành lâu, nhìn thấy chữ “Chu”, không nhịn được cong khóe miệng.
Chu Diệp đi đầu, bên cạnh hắn có một dáng người nhỏ xinh, nhìn qua như là nữ tướng.
Bọn họ cưỡi ngựa, vừa hô giết vừa phi nước đại đến, cũng chính là lúc này, Thẩm Minh hét lớn một tiếng, đột nhiên cưỡi ngựa xông ra ngoài!
Quân đội Chu Diệp bọc đánh từ phía sau, Thẩm Minh dẫn người lao ra từ trong thành, hai mặt giáp công với Chu Diệp.
Quân đội Lương Vương lập tức bị bao vây.
Cố Cửu Tư đứng trên thành lâu, nhìn quân đội Lương Vương bị Chu Diệp và Thẩm Minh hợp lực bao vây tiêu trừ, hắn cầm đao trong tay, trường bào rách tung toé bị máu tươi hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, lẳng lặng nhìn chăm chú mọi thứ.
Mà lúc này, hắn nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, Liễu Ngọc Như mặc váy màu đỏ đuôi trắng, váy thêu hoa mai trắng, đầu đội trâm phượng hoàng hắn tặng nàng, tay nâng khay bưng rượu.
Gió cuốn băng viên thổi qua, tóc nàng nhẹ nhàng tung bay trong gió, Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn nàng, bật cười: “Mặc đẹp như vậy, nàng định làm gì?”
“Ta nghĩ, nếu thủ được thành, hẳn là ăn mừng, hiển nhiên phải mặc đẹp chút.
Nếu không thủ được, đi xuống hoàng tuyền, cũng phải mặc đẹp chút.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, bưng rượu đi đến trước mặt hắn, nàng đặt khay lên tường thành, rót hai chén rượu, sau đó nàng đưa một chén rượu cho Cố Cửu Tư, nghiêng đầu cười nói: “Lang quân trận đầu thắng trận, phải nâng chén ăn mừng.”
Cố Cửu Tư nhận chén rượu từ tay nàng, hắn cúi đầu nhìn chén rượu rồi cười, chơi với chén rượu, sau đó giương mắt nhìn Liễu Ngọc Như trước mặt đang nâng chén, trong mắt hắn, là nắng sớm, là núi sông, là nàng.
Đẹp đến kinh tâm động phách, làm người trầm luân khó thu.
Liễu Ngọc Như sửng sốt, thấy Cố Cửu Tư vươn tay đến, vòng chén qua tay nàng thành tư thế giao bôi.
“Ta vốn định tổ chức hôn lễ sau, bù cho lúc này chúng ta uống rượu giao bôi.
Nhưng hôm nay lại phát hiện, không có bất cứ thời điểm nào thích hợp hơn giờ phút này.”
“Ba thước có linh, trời đất chứng giám,” Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn nàng, “Nàng là thê tử của ta, Liễu Ngọc Như.”
“Nhật nguyệt sáng tỏ, núi sông làm mai,” Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, mỉm cười, trong mắt cũng tràn đầy vẻ nghiêm túc, “Chàng là trượng phu của ta, Cố Cửu Tư.”
Cố Cửu Tư nhìn nàng, nhẹ nhàng cười: “Ta nói đời này ta sẽ chỉ có một mình nàng, nàng tin không?”
“Chàng không cần phải nói,” Liễu Ngọc Như dịu dàng mở miệng, “Ta đợi xem cả đời này là biết rồi.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư cười trong vắt, hắn và Liễu Ngọc Như cùng cúi đầu, đặt môi lên chén rượu.
Mặt trời lên cao hoàn toàn, dừng trên người bọn họ, bọn họ đồng thời uống chén rượu giao bôi này, sau đó nhìn thấy ánh mặt trời phá vỡ tầng mây, gieo đầy nhân gian.
—
Tác giả có lời muốn nói: Bắt đầu từ lúc Liễu Ngọc Như tìm người, nhạc nền《brave soul》
Viết rồi viết cứ có cảm giác như đang viết đại kết cục, quay đầu nhìn lại, không đúng, Cửu Tư nhà ta vẫn chưa làm quan lớn mà.
Tình cảm quá tốt, tác giả không cắt được.