Rượu như mang theo độ ấm của nắng sớm, chậm rãi chảy vào trong tim hai người.
Y phục nhuộm máu của hắn giống như hỉ phục, nhìn hắn cực kỳ diễm lệ.
Hai người buông chén rượu, chậm rãi cười.
Lúc này dưới thành lâu truyền đến tiếng hoan hô, Thẩm Minh đã bắt sống Lương Vương.
Cờ quân Lương Vương rơi xuống, thắng bại chiến cuộc đã phân, Diệp Thế An xông lên thành lâu, vui mừng nói: “Cố huynh, thắng rồi, Thẩm Minh đưa Lương Vương vào thành rồi!”
Cố Cửu Tư nghe vậy buông Liễu Ngọc Như ra, hắn mỉm cười nhìn Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Chờ ta trở về.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư nhanh chóng quay đầu, đi theo Diệp Thế An xuống lầu.
Lúc này Chu Diệp và Thẩm Minh mang theo quân đội vào thành, người dân xung quanh cõng người bị thương đến khu chữa thương, Cố Cửu Tư bước nhanh đến chỗ Chu Diệp, vọt đến trước mặt Chu Diệp, ôm chặt Chu Diệp, vui vẻ nói: “Huynh đệ tốt.”
Chu Diệp ngẩn người, nữ tử bên cạnh cười rộ lên, giọng nói thanh thúy: “Ngươi cũng phải cảm ơn hắn, hắn nghe nói Vọng Đô bị bao vây, quỳ cả đêm ở chỗ công công, la lối khóc lóc lăn lộn xin hai vạn người về đây đấy.”
Cố Cửu Tư giật giật hầu kết, nhưng cái gì cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói: “Ta hiểu.”
Sao hắn có thể không hiểu?
Khoảnh khắc Chu Diệp xuất hiện, hắn đã biết rõ, dựa theo tính toán của Phạm Hiên và Chu Cao Lãng, sao có thể rút quân Đông Đô vào thời điểm này chứ ở, nhất định là Chu Diệp đã bỏ cái gì để xin được đến đây.
Chu Diệp nghe nữ tử bên cạnh trêu chọc, hắn không tán đồng nhìn thoáng qua đối phương, thở dài nói: “Cửu Tư đừng đặt chuyện này trong lòng.
Vọng Đô là quê hương của ta, quê nhà gặp nạn, sao ta có thể đứng ngoài cuộc chứ? Hơn nữa bây giờ Đông Đô chỉ là cái vỏ, nhiều hai vạn người ít hai vạn người cũng chẳng có gì khác nhau.
Phụ thân cũng đã suy nghĩ kĩ rồi mới bằng lòng phái binh cho ta.”
“Ta hiểu.” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, hắn biết Chu Diệp sợ hắn để ý nên mới nói vậy.
Hắn buông Chu Diệp ra, nghiêm túc nhìn Chu Diệp: “Tình nghĩa của Chu huynh, ta nhớ kỹ.
Ngày sau ta coi Chu huynh như huynh đệ ruột, vượt lửa qua sông, không chối từ.”
Nói rồi hắn quay đầu nhìn Diệp Thế An, người Diệp Thế An nhuốm máu, hắn đã xông lên chiến trường chém giết hồi lâu, quân tử cầm bút quen cũng bị ép chém giết trên chiến trường.
Thấy ánh mắt Cố Cửu Tư, Diệp Thế An cũng cười, hắn nâng tay lên, hai tay hợp lại trong tay áo, Cố Cửu Tư cũng nâng tay lên, hai tay hợp lại trong tay áo, hai người đối mặt khom người chắp tay thi lễ, nói lời cảm tạ.
Sau đó hai người đứng dậy, Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An: “Ta và Diệp huynh cùng lớn lên, bây giờ lại cùng trải qua sinh tử, cũng coi như huynh đệ.”
Diệp Thế An nghe vậy dịu dàng cười: “Vốn cũng là huynh đệ tốt.”
“Ồ, các ngươi nhận người thân ở đây.”
Thẩm Minh bên cạnh đợi đã lâu, nghe vậy bất mãn lên tiếng: “Gạt ta sang một bên, Cố Cửu Tư, ta vì huynh mà vào sinh ra tử lâu như vậy, huynh đối xử với ta thế đó?”
“Ngươi cũng là huynh đệ,” Cố Cửu Tư nghe xong cười ha ha, giơ tay xoa đầu Thẩm Minh, vui vẻ nói, “Ngươi là đệ đệ ruột của ta, thế nào?”
“Ta là đại gia của huynh!”
Thẩm Minh trợn trắng mắt, nhưng rõ ràng là vui lên nhiều.
“Đừng nói chuyện nữa,” Chu Diệp cười, “Còn rất nhiều chuyện phải xử lý, chúng ta phân phó xuống đi, tối uống rượu sau.”
Cố Cửu Tư đáp lời, lúc này hắn mới nhớ ra, nhìn nữ tử đứng cạnh Chu Diệp.
Nàng ấy mặc chiến bào, tay cầm trường kiếm, Cố Cửu Tư cười: “Không ngờ tẩu tử cũng là nữ kiệt, Cửu Tư kính nể.”
Tần Uyển Chi mím môi cười ngượng ngùng: “Chỉ là đi theo lang quân đến thôi, không coi là nữ kiệt gì, Cố đại nhân quá khen.”
“Không không không,” Thẩm Minh tán thưởng từ đáy lòng, “Tẩu là nữ nhân biết đánh nhất ta từng gặp, còn biết đánh hơn Diệp Thế An nhiều.”
“Thẩm Minh,” Diệp Thế An đứng bên cạnh lạnh nhạt nói, “Ta phát hiện ngươi đối diện với nữ nhân là rất biết nói chuyện, sao đến bây giờ vẫn chưa có một mối hôn nhân?”
“Vì nghèo chứ gì.” Hổ Tử bên cạnh im lặng nãy giờ đột nhiên thốt lên, Thẩm Minh nghe vậy muốn đi tóm lấy Hổ Tử.
Hổ Tử trà trộn ở phố phường nhiều năm, hay đánh nhau với khất cái nhiều, thân hình trơn trượt, trốn tránh trong đám người.
Mọi người cười rộ lên, Cố Cửu Tư xua tay, bảo bọn họ dừng lại, sau đó bàn bạc cách xử lý chiến sự với Chu Diệp, rồi phân nhiệm vụ cho từng người, sau đó tản đi.
Mọi người ai làm chuyện người nấy, Cố Cửu Tư đích thân thẩm vấn Lương Vương và Tần Tứ, sau khi biết bọn họ quay lại là vì Tiền Tam và Vương Mai, Thẩm Minh tức giận đến nỗi muốn giết người, nhưng Vương Mai và Tiền Tam đã chết, Thẩm Minh cũng chẳng có cách nào, cuối cùng hắn hung ác đánh Lương Vương và Tần Tứ ở trong ngục, lúc đó mới nguôi giận.
Dọn sạch chiến trường, thu xếp cho người bị thương, sắp xếp tù binh, kiểm kê người tử vong để chuẩn bị bồi thường…
Sau khi phân việc xong, đến tối, Cố Cửu Tư bao toàn bộ tửu lâu trong thành Vọng Đô để khao thưởng tướng sĩ.
Hắn không hề tự cao tự đại, trước đây ở trong quân đội bưng rượu đi một vòng với các tướng sĩ.
Còn bây giờ chủ chiến là Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư thủ trên thành lâu với bọn họ đến tận phút cuối cùng, danh tiếng trong toàn bộ quân doanh cực cao.
Mọi người thay phiên kính rượu Cố Cửu Tư, sau khi uống say chuếch choáng, Cố Cửu Tư giữ lại phần thanh tỉnh cuối cùng, để Thẩm Minh và Hổ Tử ở lại chắn rượu cho hắn, sau đó lên lầu đi tìm Chu Diệp.
Chu Diệp đơn độc ngồi ở ghế lô, Cố Cửu Tư đứng ở cửa cho tỉnh rượu, sau đó mới vào trong ghế lô.
Cố Cửu Tư đi vào, Chu Diệp châm trà cho hắn, cười nói: “Ta không rót rượu cho đệ nữa, uống chén trà, huynh đệ chúng ta tâm sự đi.”
Cố Cửu Tư đồng ý, ngồi đối diện với Chu Diệp.
Đầu tiên hai người tán gẫu về cuộc sống của mình, Chu Diệp theo quân đến Đông Đô phía nam, nói mấy chuyện vặt trên chiến trường.
“Phạm thúc thúc thần cơ diệu toán, lại khoan dung độ lượng, sau khi tiến vào Đông Đô, xưng đế chắc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Nếu xưng đế thì Phạm tiểu công tử là trữ quân à?”
Cố Cửu Tư ăn đậu phộng, thuận miệng hỏi.
Chu Diệp trầm mặc, động tác ăn đậu phộng của Cố Cửu Tư dừng lại, sau khi sửng sốt một lát, hắn lại cười: “Đúng thế thật à?”
“Phạm thúc thúc cũng không được chọn.” Chu Diệp thở dài, “Ông ấy chỉ có một nhi tử, ông cũng muốn bồi dưỡng những người khác, nhưng ông đi đâu tìm một nhi tử nữa bây giờ?”
Cố Cửu Tư không nói gì, tình cảm của Phạm Hiên và thê tử rất tốt, sau khi thê tử mất sớm, ông vẫn không cưới thêm ai, đích thân nuôi lớn Phạm Ngọc.
Có điều bình thường bận quá, trong quá trình nuôi dạy không quản giáo kỹ, Phạm Ngọc dưỡng thành tính kiêu căng.
Cố Cửu Tư vuốt chén trà, nhớ lại cảnh gặp Phạm Ngọc ngắn ngủi ở Dương Châu, tuy thời gian ngắn nhưng ấn tượng mà Phạm Ngọc để lại cho hắn tuyệt đối không tính là tốt.
Người như vậy mà đăng cơ…
Cố Cửu Tư thở dài, sau đó nói: “Là chuyện tương lai, không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, hay là nói về bản thân đi,” Cố Cửu Tư trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi, “Lần này huynh điều tạm hai vạn người, không phải không có giá đúng không?”
Chu Diệp không đáp lại, hắn cúi đầu, sau một lúc, hắn cười khổ: “Vẫn không giấu được đệ.”
Nói rồi hắn thở dài: “Dưỡng phụ nói,” hắn thay đổi âm điệu, dừng một lúc lâu, như là đang khống chế cảm xúc, sau một lúc lâu, hắn rốt cuộc nói, “Ông ấy hy vọng ta ở lại thủ Vọng Đô.”
Cố Cửu Tư ngẩn người.
Bây giờ Phạm Hiên đánh vào Đông Đô, xưng đế là chuyện tiếp theo, sau khi xưng đế, tất cả những người giúp ông tăng quan tiến chức là chuyện hiển nhiên.
Đông Đô mới là trung tâm quyền lực của Đại Vinh, để Chu Diệp ở lại Vọng Đô, rõ ràng là không cho hắn leo lên.
“Huynh đồng ý rồi?”
“Sao lại không đồng ý chứ?” Chu Diệp cười khổ, “Trước kia ta luôn cảm thấy, phụ thân coi ta như nhi tử ruột, chỉ là mẫu thân của ta luôn có ý kiến với ta.
Nhưng hôm nay ta mới hiểu, chung quy ta không phải thân sinh.”
Nói rồi Chu Diệp thở dài: “Thật ra ta cũng hiểu, tuổi ta lớn hơn đệ đệ rất nhiều, tất cả của Chu gia, chung quy là của đệ đệ, nếu ta quá cường thế, bọn họ ai cũng không yên tâm.
Tâm tư phụ thân ta hiểu, chỉ là…”
Chu Diệp hít sâu một hơi, xoay đầu đi, giơ chén lên, như rất thống khổ.
Cố Cửu Tư thở dài một tiếng, chạm chén rượu với Chu Diệp, khuyên nhủ: “Trong đời người mười chuyện không như ý thì có tám chín, chớ nên để trong lòng.
Tuy rằng tình thân không ổn nhưng hiymh có huynh đệ chúng ta, hơn nữa,” Cố Cửu Tư nói nhỏ, “Tình cảm của huynh và tẩu tử rất tốt?”
Nghe vậy, cuối cùng trong mắt Chu Diệp cũng có ý cười, nụ cười của hắn mang theo vài phần ngượng ngùng, nam nhân hơn hai mươi tuổi mất đi vẻ ổn trọng thường ngày, nhìn qua như một tên ngốc, hơi ngượng ngùng nói: “Nàng ấy cực tốt.”
“Người thì luôn phải tìm hiểu nhau,” Cố Cửu Tư cười rộ lên, “Tìm hiểu rồi sẽ biết các nàng ấy cực tốt.”
“Đúng vậy,” Chu Diệp cười bất đắc dĩ, “Ban đầu ta tưởng nàng ấy dịu dàng khéo léo cơ, ai biết lại nóng nảy, công phu còn cực kì tốt, chẳng trách có thể một mình lao đến U Châu tìm nhà ta thực hiện hôn ước.
Nhưng nàng ấy cũng rất thẳng thắn, làm việc mạnh mẽ, lại suy nghĩ cho ta, càng tìm hiểu,” Chu Diệp suy tư, trong mắt có ý cười, “thì càng cảm thấy, người này thật tốt.”
“Vậy được rồi,” Cố Cửu Tư uống ngụm trà, quay đầu nhìn ra ngoài hành lang dài, dịu dàng nói, “Tẩu ấy rất tốt, huynh có nhà rồi.”
Chu Diệp nghe được câu này nhớ đến nữ nhân trong nhà, khó chịu trong lòng đột nhiên biến mất.
Hắn có nhà rồi.
Hắn ý thức được rõ ràng.
Hai đại nam nhân trò chuyện, nói những chuyện xảy ra xung quanh mình, đến đêm, mọi người đều tan, Cố Cửu Tư và Chu Diệp tách ra, Cố Cửu Tư đi ra từ tửu lâu, mới vừa ra đã thấy xe ngựa của Cố phủ dừng ở cửa, Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó vội vàng bước đến, người đánh xe dựa vào xe ngủ, Cố Cửu Tư bước nhanh đến trước xe, phu xe mới phát hiện Cố Cửu Tư, hắn còn chưa tới kịp chào hỏi đã thấy Cửu Tư đột nhiên nhấc mành lên.
Cô nương ngồi trong xe, đang châm đèn, gảy bàn tính lạch cạch lạch cạch.
Ngọn đèn dầu chiếu sáng mặt nàng, khuyên tai trân châu bên tai nàng nhẹ nhàng lay động, Cố Cửu Tư vén rèm lên, hình như gió lạnh làm nàng hoảng sợ, nàng chợt ngẩng đầu, thần sắc mang theo vài phần hoảng loạn, lúc nhìn thấy là Cố Cửu Tư, ánh mắt nàng nhanh chóng an ổn xuống.
“Lên đi.”
Nàng gọi hắn, vươn tay với Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nắm lấy tay nàng, nhảy lên xe ngựa.
“Chàng uống nhiều rượu không?” Liễu Ngọc Như cầm lấy hộp đồ ăn bên cạnh, lấy canh giải rượu ở tầng dưới cùng ra, dịu dàng nói: “Ta nấu canh giải rượu cho chàng, chàng uống trước đi.”
Cố Cửu Tư không nói gì, hắn ngồi đối diện nàng, vểnh chân bắt chéo, chống cằm nhìn nàng làm việc, nụ cười trong vắt: “Vẫn luôn đợi ta à?”
“Đúng vậy.” Liễu Ngọc Như múc canh giải rượu vào bát, nhìn hộp đồ ăn, tùy ý nói, “Lo chàng uống nhiều rượu nên đến đón chàng.”
“Kẻ lừa đảo.”
Cố Cửu Tư nhỏ giọng lẩm bẩm, Liễu Ngọc Như không nghe rõ, quay đầu qua nhìn, sau đó nghe Cố Cửu Tư nói bằng lời lẽ chính đáng: “Nàng đâu có lo lắng cho ta, rõ ràng là nàng nhớ ta.”
“Chàng…” Liễu Ngọc Như đang muốn phản bác, bỗng bị Cố Cửu Tư nâng tay lên đè môi lại, Cố Cửu Tư cười nhìn nàng, nửa ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Tựa như ta nhớ nàng vậy.”
Một ngày không gặp, như cách ba thu.