Đỗ Kiêu đem Chu Trạm cẩn thận nhét vào ghế sau xe, thắt kĩ dây an toàn, lại lấy ra một cái bịt mắt siêu to siêu dày siêu chắn sáng được đặc chế giúp y đeo lên, thấp giọng hỏi: “Muốn nghe nhạc không?”
Trong xe rất yên tĩnh, Đỗ Kiêu cố tình đè thấp giọng, trong không gian nhỏ hẹp nghe có vẻ đặc biệt gợi cảm, Chu Trạm như bị điện giật, nháy mắt lộ ra ánh mắt mê say, đáng tiếc lại bị bịt mắt vô tình che lại hơn nửa khuôn mặt.
Chu tiểu thiếu gia nhếch miệng, rung đùi đắc ý: “Nghe! Phải nghe chứ!”
Đỗ Kiêu sửa sang lại cái đầu ổ gà của y, ngồi vào phía trước khởi động xe, mở nhạc, lái xe hướng đến vùng ngoại thành.
Biệt thự của Chu gia nằm rất lệch, gần như là lệch về tận nông thôn, người ngoài thường cho rằng nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là do Chu gia nhỏ nhen, keo kiệt không chịu đầu tư tử tế, nhưng Đỗ Kiêu ở Chu gia làm việc đã ba năm, bên cạnh còn có một vị tiểu thiếu gia không biết giữ mồm giữ miệng cho nên mới biết nội tình.
Gia tộc họ Chu di truyền chứng quáng gà, các thành viên trong gia đình vừa đến trời tối là không nhìn thấy gì, đặc biệt vô cùng sợ hãi khi bị ánh đèn kích thích trong đêm, mỗi lần bị kích thích là phát cuồng nổi điên, cho nên biệt thự được chỉ định đặt ở giữa sườn núi hầu như không có bất cứ ánh đèn nào chiếu tới, còn vì phòng ngừa xung quanh bị khai phá nên vô cùng hào phóng vung tiền mua luôn cả ngọn núi.
Nhưng điều làm Đỗ Kiêu trước sau đều nghĩ không ra chính là: Vì cái gì Chu Trạm cùng cha mẹ, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại cô dì chú bác, người nào liên quan đều mắc bệnh quáng gà? Không có khả năng thông gia mà hai bên lại trùng hợp cùng mắc bệnh di truyền? Chẳng lẽ nơi này có rất nhiều người kết hôn gần huyết thống?
Quá loạn, không thể nghĩ ra, chỉ là cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như bề ngoài.
Đỗ-đa-nghi đem sự nghi vấn này buồn bực cất trong lòng, tận tâm làm hết phận sự sắm vai bảo tiêu tốt kiêm bảo mẫu tốt kiêm tài xế tốt.
Xe vững vàng nhanh chóng ra khỏi nội thành, xe trên đường dần dần giảm bớt, ánh đèn hai bên đường cũng ngày càng thưa thớt, trong xe bật loại nhạc rock ‘n roll mà Chu Trạm yêu tha thiết, tình yêu âm nhạc của Chu Tiểu thiếu gia mãnh liệt bắn ra bốn phía trong tiếng quơ chân múa tay hừ hừ ha hắc, mỗi giây đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức phi ngay ra ngoài đánh nhau. (má =)))
Chính lúc này, dây bịt mắt buộc sau đầu Chu Trạm đột nhiên đứt, một tiếng “Phựt” rất nhỏ được bao phủ trong tiếng nhạc cuồng nhiệt, bịt mắt không hề được tiên đoán ở trên mặt trượt xuống, thật khéo làm sao, đối diện phóng tới một chiếc xe……
“A a a a a a a a! Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu! A a a a a a a a! Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu! A a a a a a a a! Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu! A a a a a a a a ——”
Chu Tiểu thiếu gia điên rồi.
Đỗ Kiêu bị dọa, vội vàng dừng xe ở ven đường, phi ngay ra ghế sau ôm lấy Chu Trạm.
Chu Trạm nhắm chặt hai mắt, tay đấm chân đá, hỏng mất hô to: “A a a a a a! Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu! Tôi không muốn đánh anh, anh tránh ra! A a a a a!”
Đỗ Kiêu nhanh tay cởi áo khoác âu phục màu đen trên người mình bao lấy đầu y, sạch sẽ lưu loát trấn áp tay chân lộn xộn của y, ôm chặt y, bàn tay to ấn một cái, đem cái đầu hỗn độn đang đội áo ấn vào ngực mình, thấp giọng trấn an: “Ổn rồi ổn rồi, không có việc gì hết.”
Chiêu này phát huy hiệu quả rất nhanh, Chu Trạm một lần nữa rơi vào bóng đêm, dần dần trấn định, ngay sau đó, hơi thở Đỗ Kiêu như che trời lấp đất bao phủ lấy y, cực có tính xâm lược công chiếm tất cả giác quan của y.
Chu Trạm toàn thân mềm mại, không có tiền đồ nhẹ nhàng thở dốc: “Đỗ Kiêu……”
Tiếng kêu bị lẫn trong tiếng nhạc nghe mềm nhũn tinh tế, vùi ở trong áo lớn giống như gà con mới sinh, cùng Chu Trạm ngày thường kêu kêu quát quát lớn giọng hoàn toàn bất đồng, hơn nữa đệm vào vài tiếng thở dốc phụ họa, tính kích thích không hề nhỏ, thái dương Đỗ Kiêu nổi gân xanh, không dấu vết nghiêng nghiêng thân mình, từ bên cạnh ôm lấy y.
Vị bảo tiêu vô cùng đứng đắn tại khoảnh khắc này lại sinh ra ý nghĩ rất không đứng đắn, còn có phản ứng sinh lý không hề đứng đắn nốt, rồi lại đau lòng cho rằng thanh âm và tiếng thở dốc của Chu Tiểu thiếu gia là bởi vì vừa mới chịu kinh hách, trong lòng còn đang rất sợ hãi như vậy mới hợp lý.
Cho nên bảo tiêu phi thường xấu hổ.
Chu Trạm rất hưởng thụ, nghiêng đầu dụi dụi vào ngực bảo tiêu nhà mình, ủy khuất mếu máo: “Bịt mắt cái kiểu gì vậy, còn dám nói là đặc chế riêng đặc biệt vững chắc, chắc chắn chỗ nào chứ? Hù chết bảo bảo rồi (。ŏ﹏ŏ).”
Đỗ Kiêu thanh thanh giọng nói, duy trì tư thế đè đầu y, gian khổ nhoài người nhặt bịt mắt bị rơi xuống dưới chân, bằng thị lực tuyệt vời ở trong bóng đêm cẩn thận lật qua lật lại, nhíu mày: “Phần trên trông vẫn còn bình thường, không giống bị đứt, hẳn là do bị ai đó cắt mà thành.”
“Cái gì?!” Chu Trạm nổi nóng, “Mẹ nó ai muốn hại chết tôi?!”
Đỗ Kiêu cầm bịt mắt, lần xuống sờ soạng đeo lại cho y lần nữa, buộc một nút ở phần dây bị đứt, lại dùng ngón cái sờ sờ bốn phía, xác định ánh sáng sẽ không thể lọt vào mới đem âu phục xốc lên: “Mau về nhà thôi, cứ ngồi yên đã.
Có bất cứ điều gì dị thường tôi sẽ báo lên chủ tịch, cậu không cần lo lắng.”
Chu Trạm được động tác thân mật của hắn “vuốt lông”, hoàn toàn quên mất vừa mới phun trào lửa giận, ôm âu phục của hắn vô cùng cao hứng gật đầu: “Ừm!”
Đỗ Kiêu về ghế trước tiếp tục lái xe, Chu Trạm ngửi ngửi hương vị của bảo tiêu nhà mình trên quần áo, rung đùi đắc ý, không khí đặc biệt hài hòa.
Không bao lâu, xe chạy đến chân núi, Đỗ Kiêu theo lộ tuyến được thiết kế tỉ mỉ tránh đi tầm nhìn của biệt thự Chu gia, tiến vào gara ở giữa sườn núi.
Vì tránh cho đèn xe ảnh hưởng nhà chính, gara ở rất xa.
Từ gara đến nhà chính còn có một đoạn đường bảy quẹo tám cong yêu cầu đi bộ, người nhà họ Chu trời tối là tập thể trạch trong nhà ngủ, cho nên nếu đi đêm cơ bản đều phải có bảo tiêu đi cùng, hơn nữa bảo tiêu cần phải có thị lực cực tốt trong bóng đêm.
Đỗ Kiêu là lính xuất ngũ, đi đường đêm hoàn toàn không thành vấn đề, vì thế hắn tắt máy, ra sau mở cửa xe: “Tiểu thiếu gia, đã về đến nhà.”
Chu Trạm phi thường cơ trí, nghiêng đầu giả bộ ngủ.
Đỗ Kiêu lại gọi một tiếng, thấy y không có phản ứng, liền khom lưng thật cẩn thận ôm y ra ngoài.
Lo rằng khiêng trên vai, lúc Chu Trạm tỉnh lại phát điên, nên hắn bế y lên theo kiểu công chúa, sợ y cảm lạnh, lại đắp âu phục lên người y.
Sau đó đóng cửa xe, ôm y từng bước một trầm ổn đi về nhà chính.
Chu Trạm ở trong lồng ngực hắn hạnh phúc đến ứa ra tim hồng.
Lúc này, phòng điều khiển trong biệt thự Chu gia, rèm cửa được che kín mít để chắn ánh sáng lọt vào, trên bức tường treo kín màn hình đang theo dõi các góc độ khác nhau của ngọn núi, hơn mười vị bảo tiêu xếp hàng ngồi, từng người nhìn chằm chằm khu vực mình phụ trách, bởi vì tiền lương rất cao, các vị này đều làm việc thật sự nghiêm túc.
Trong bóng đêm, màn hình lóe ra ánh sáng hắt lên từng gương mặt nghiêm nghị, không khí tràn ngập sự quỷ dị.
Tuy nhiên đều đã quen, trong lòng cực bình tĩnh.
Bảo tiêu A dẫn đầu phát hiện thân ảnh Đỗ Kiêu, lập tức lấy bộ đàm: “007, 007, tôi là 027, tôi là 027, Đỗ lão đại ôm tiểu thiếu gia đã trở lại, tùy thời chuẩn bị mở cửa chính ra nghênh đón.”
Đỗ lão đại ôm tiểu thiếu gia……
Chúng bảo tiêu trên mặt chợt lóe ra vẻ bà tám rồi lại khôi phục bộ dạng nghiêm nghiêm cẩn cẩn như cũ.
Bảo tiêu gác cửa cũng đang ngồi trong bóng tối, giống hệt những người khác lóe ra chút hóng chuyện rồi biến mất, ngay sau đó đứng lên: “007 đã rõ.”
Bảo tiêu A tiếp tục khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình.
Tiền lương cao không phải chỉ để làm màu, không những phải có thân thủ cực tốt, thái độ còn phải nghiêm túc, năng lực biểu đạt ngôn ngữ phải thuộc hành ưu tú, bất luận tình huống nào đều phải miêu tả tường tận đúng sự thật.
Nghĩ đến bao lì xì lớn vừa được phát hôm nay, bảo tiêu A làm việc lên càng thêm hăng hái, thẳng lưng tiếp tục báo cáo tình hình: “Tiểu thiếu gia đắp áo khoác của Đỗ lão đại, không có động tác gì, hẳn là ngủ rồi, khi mở cửa nhớ bảo trì an tĩnh.”
“007 đã rõ.”
“Hiện tại bọn họ mới vừa đi qua camera số xxxxx, cách cửa chính khoảng xxx mét.”
“007 đã rõ.”
“Hiện tại Đỗ lão đại ôm tiểu thiếu gia đã ra khỏi phạm vi theo dõi của tôi.”
Bảo tiêu B nhanh chóng nói tiếp: “007, ta là 025, tiểu thiếu gia và đỗ lão đại mới vừa đi qua camera số yyyyy, cách cửa chính chừng yy mét.”
“007 đã rõ.”
“……”
Trải qua thời gian theo dõi và sự phối hợp chặt chẽ của N bảo tiêu, cửa chính Chu gia kịp thời mở ra trước mặt Đỗ Kiêu, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Đỗ Kiêu ôm Chu Trạm dọc theo đường chính tiếp tục sờ soạng đi vào trong, cửa chính mở ra, dò dẫm lên lầu trong bóng tối, cửa phòng mở ra, tiếp theo vào cửa, đóng cửa.
Bảo tiêu X vẻ mặt tiếc nuối: “Đỗ lão đại ôm tiểu thiếu gia vào phòng.”
Chúng bảo tiêu không tiếng động thở dài: Báo cáo hết.
Đỗ Kiêu đặt Chu Trạm lên giường, tháo xuống bịt mắt, cởi giày, cởi quần áo ngoài đắp chăn lên, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm y tỉnh.
Chu Trạm lanh trí lẩm bẩm một tiếng, làm bộ mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Đỗ Kiêu……”
Đỗ Kiêu khom lưng ghé lại gần: “Ừm? Tỉnh?”
Chu Trạm tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi chưa có ăn cơm chiều, đói.”
“Cậu muốn ăn cái gì? Tôi đi bảo người làm.” Biệt thự Chu gia không có bất kỳ nguồn sáng nào, ban ngày không dùng được, ban đêm càng không dùng được, bảo mẫu Chu gia đã sớm làm việc và nghỉ ngơi theo các thành viên trong gia đình, hiện tại khẳng định cũng ngủ, cho nên việc nấu cơm chỉ có thể do Đỗ Kiêu làm, còn không thể đến phòng bếp làm, phải đi tới phòng an ninh.
Cho nên, Đỗ bảo tiêu đau khổ còn phải kiêm luôn cả chức đầu bếp.
Chu Trạm sờ soạng túm chặt góc áo không cho hắn đi: “Thôi đừng làm, ăn bánh mì là được rồi, tôi vẫn chưa được tắm, không thoải mái.”
Dù sao cũng là đi đánh nhau, không tắm ngủ sao nổi.
Đỗ Kiêu dìu y ngồi dậy: “Được rồi, chờ chút.”
Đỗ Kiêu nhanh chóng đi rồi quay lại, lấy cho y bánh mì và sữa bò, sau đó đi pha nước ấm, chờ nước ấm và chuẩn bị quần áo mới sạch sẽ, Chu Trạm cũng vừa ăn xong.
Đỗ Kiêu ôm y đi đến phòng tắm.
Chu Trạm là con út trong nhà, được ba mẹ và các anh chị chiều đến nỗi không phải động tay chân, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi, năng lực tự gánh vác sinh hoạt là số âm, ngay cả tắm rửa đều không thể tự tay làm lấy, còn phải có Đỗ Kiêu hỗ trợ, được cái Đỗ Kiêu có công lực nhẫn nhịn số 1, thêm vào thần kĩ mặt liệt, cho nên biểu hiện vô cùng Liễu Hạ Huệ (nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử, xem thêm tại đây).
Nhưng Chu Trạm trước kia trời chưa tối đã đi tắm, mò mẫm tắm rửa như hôm nay là lần đầu tiên, thị lực mạnh mẽ của Đỗ Kiêu cũng không thể bằng đèn pha được, trong phòng thì không so được với bên ngoài, cộng thêm tấm rèm dày che đến nỗi quỷ cũng nhìn không thấy.
Thứ duy nhất có thể phát sáng ở đây là đèn báo nước nóng thì đã bị giấy màu đậm dán lên.
Đỗ Kiêu đã đánh giá cao chính mình, vì mắt không thấy rõ cho nên không thể tránh khỏi tiếp xúc tứ chi, lúc thì sờ bên này lúc thì chạm chỗ kia, nhẫn muốn hỏng luôn, Chu Trạm còn thoải mái rầm rì, đúng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Tắm xong, Đỗ Kiêu thừa dịp đứng ở bồn rửa tay lấy kem đánh răng cho Chu Trạm để buộc bản thân trấn tĩnh lại, chờ y đánh răng xong, nơi nào đó vẫn còn dựng lều thật cao, hắn đành phải thật cẩn thận tránh đi vị trí xấu hổ bế Chu Trạm đưa đến trên giường, cuối cùng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chu Trạm cảm thấy mỹ mãn: “Đỗ Kiêu anh đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nha.”
Chu gia an ninh nghiêm ngặt, Đỗ Kiêu ngủ ở phòng bên cạnh Chu Trạm, không cần gác đêm, chỉ cần chờ Chu Trạm ngủ say là rời đi.
Nhưng mà tình huống đêm nay đặc biệt, suy xét đến việc vừa ra cửa phòng là bị bại lộ dưới camera và con mắt của 10 vị bảo tiêu khác, hắn bất đắc dĩ đè đè thằng em phía dưới không chịu nghe lời, đè xuống một lần, đè xuống hai lần, đè xuống ba lần,… cuối cùng không nhịn được nữa, đi đến phòng rửa mặt mở tủ lạnh chui đầu vào, bắt buộc mình phải bình tĩnh lại.
Không cần ngạc nhiên khi chỗ rửa mặt còn có tủ lạnh nha.
Cách sắp xếp thần kỳ như vậy chỉ có thể là vì Chu tiểu thiếu nha nhà chúng ta rất là …..
lười.
Tiểu kịch trường img
Đỗ Kiêu: Vì sao nghe nói tôi ôm tiểu thiếu gia mà các cậu đều trầm mặc như vậy hả?
Chúng bảo tiêu: Toàn thế giới đều biết rằng hai người đang thả thính nhau nhá! Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, thân.
Chu nhà giàu: Bảo tiêu nhà tôi làm việc cực kỳ blah blah blah…
Nhà giàu khác: Thần kinh hả cha nội….