Gả Cho Anh Nhà Giàu

Ký túc xá người người qua lại, Phó Minh Thời nắm tay Chân Bảo, nhanh chóng kéo cô rời đi.

Ngày chiều mùa thu, ánh mặt trời ấm áp lan tỏa, đón nắng chiều chiếu xuống, cả người Chân Bảo đều nóng ran, như được ngâm mình trong nước nóng.

Cô thử rút khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh.

Phó Minh Thời lại dùng sức nắm chặt, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao nổi mấy cái mụn thế này?”

Anh đứng bên trái, Chân Bảo đi chếch về bên phải: “Ăn vài quả quýt thôi.”

Phó Minh Thời bật cười, xem như cô ăn quýt thật, hẳn cũng liên quan đến nụ hôn khi ấy.

“Anh đừng vậy...” Chân Bảo giẫy khỏi tay anh. Nói lên thành phố rồi giả đính hôn, sao thấy anh cứ động tay động chân hoài thế? Chân Bảo không muốn, nếu anh giúp cô vào đại học để rồi tùy ý chọc ghẹo cô, vậy cô nhất quyết về quê.

Mặt cô trầm xuống, thật là mất hứng, ngó qua thì vẫn còn mấy phút mới đến bờ hồ, Phó Minh Thời đành nhượng bộ buông trước.

“Đi đâu đây?” Chân Bảo dừng bước, cúi đầu hỏi. Cô xuống đã thấy anh, trong lòng thầm hy vọng Phó Minh Thời sẽ nói rõ ràng, chứ không phải nhằm mục đích đi lung tung với anh

Quả thật chán ghét sự ôm ấp. Nghĩ đến đoạn ở cầu thang, Phó Minh Thời vừa ôm vừa nói câu “Đầu hoài tống bão” với cô, càng nghĩ càng không giống người đứng đắn.

“Đến bờ hồ đi, tôi có lời muốn nói với em.” Phó Minh Thời giải thích chi tiết, “Những lời đó không thích hợp nói qua điện thoại, nên mấy ngày nay đã không nói gì.”

Chân Bảo nhếch miệng, tiếp tục đi theo anh về phía trước.

Bờ hồ A Đại nắm ở phía tây tòa thư viện, dáng hồ hẹp dài, làn nước có hơi bồng bềnh. Phó Minh Thời dẫn Chân Bảo đến dưới gốc cây hòe bên hồ, vị trí tương đối bí mật. Chân Bảo nhìn trái nhìn phải, thấy xa xa có mấy nữ sinh đang tập vẽ, lúc này cô mới đè nén cảm giác lo âu.

Đến dưới tàng cây, Chân Bảo vẫn cúi đầu, chờ anh nói.

“Nhắm mắt lại đi, tôi ra lấy chút đồ, đến khi tôi quay lại nói em mở mắt, thì hãy mở mắt nhé.” Phó Minh Thời khom người, nhìn thẳng vào ánh mắt cô mà nói, giọng nói nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.

Khoảng cách quá gần, Chân Bảo nghiêng đầu, cau mày hỏi: “Anh tính làm cái gì đấy?”

“Chậm nhất là ba phút, em sẽ biết ngay thôi.” Phó Minh Thời đẩy vai cô dựa vào thân cây, đôi mắt đen láy mang vẻ khẩn cầu nhìn cô, “Nghe lời, nhắm mắt lại nào.”

Chân Bảo do dự một hồi, chưa tới ba giây, đã nghe lời nhắm lại, không biết là do vội muốn thoát khỏi tay anh, hay bị giọng của anh đầu độc, hoặc cũng có thể là, không muốn anh gần như vậy mà thấy được mụn ở khóe miệng cô.

“Chờ tôi, chậm nhất là ba phút thôi.” Cô ngoan ngoãn làm theo, cuối cùng Phó Minh Thời rời khỏi vai cô, sải bước về phía nữ sinh anh nhờ giữ bó hoa hồng, chừng được mười bước, lại quay đầu dặn dò cô gái kia, “Đừng có mở mắt đấy.”

Anh rời đi, nắng chiều kéo dài bóng anh, trải thật dài trên bãi cỏ bên bờ, đôi mắt đen nhìn cô gái dưới tàng cây. Đã nhiều năm làm vị giám đốc hoàn hảo trên thương trường, bây giờ sắc mặt phấn chấn, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ sinh viên năm xưa.

Chân Bảo dựa vào thân cây, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng cào vỏ cây.

Ba phút là bao lâu?

Chân Bảo lặng lẽ đếm từng giây, gió hồ mát mẻ thổi vào mặt, đếm tới 99, đã nghe tiếng bước chân chạy lại của Phó Minh Thời. Chân Bảo lặng lẽ siết chặt tay, tò mò thứ anh đi lấy.

“Bên kia toàn là người, chúng ta chuyển sang chỗ khác.” Tay phải Phó Minh Thời cầm hoa để sau lưng, còn tay trái nắm vai cô di chuyển xung quanh, “Khi nào tôi ra hiệu, em mới được mở mắt nhé.”

Chân Bảo nhắm mắt lâu lắm rồi, nãy giờ không hề nóng vội, từ từ xoay chín mươi độ.

Vừa đứng vững, bỗng ngửi thấy mùi hương của hoa, hình như, giống với sữa tắm hoa hồng Tiền Nhạc Nhạc hay dùng, mỗi lần Tiền Nhạc Nhạc tắm xong, phòng vệ sinh đều tràn ngập hương của hoa hồng. Lúc này ngửi ra mùi hoa hồng, nhưng nồng hơn so với mùi của sữa tắm, vô cùng sức sống...

Chân Bảo nghi ngờ, không chờ Phó Minh Thời ra hiệu, cô đã tò mò mở mắt.

Thấy một bó hoa hồng, mấy đóa vây quanh một chỗ, hoa hồng đỏ tươi, hương thơm kiều diễm.

Chân Bảo nhìn đến ngây người, từ từ ngẩng đầu.

Phó Minh Thời đứng một bên với hoa hồng, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm vào cô, khi cô ngẩng lên nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau, Phó Minh Thời chợt phát hiện, cô đúng là ngơ ngác như dự đoán của anh, anh so với dự đoán lại vội vàng quá rồi. Tỏ tình, như thế nào mới càng lãng mạn, càng độc đáo?

Phó Minh Thời chưa nghĩ ra, dường như thời gian cũng đang trêu ngươi, khiến anh quên hết tất cả phương án đã chuẩn bị trên đường, đến khi bắt gặp ánh mắt thuần khiết của cô, trong lòng như nhốn nháo rạo rực, làm Phó Minh Thời quên luôn cả kịch bản.

“Phượng Bảo, anh thích em.” Đến gần một bước, Phó Minh Thời nhìn cô, nhẹ nhàng nói, vẻ mặt nghiêm túc và ôn hòa chưa từng thấy bao giờ, giọng nói rất nhẹ, như lời trần thuật êm áicủa một câu chuyện cổ tích, nó dẫn dắt người đọc đến một thế giới huyền ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui