Đôi môi nóng bỏng mang theo hơi thở xa cách đã lâu của anh, cuốn sạch môi với răng của Du Linh, toàn thân cô là mồ hôi bị Kỳ Lạc chặn lại trên cửa xe, hai mắt có chút bối rối.
Lưỡi của anh chống mở khớp hàm của cô ra, đầu lưỡi trơn trượt luồn vào, Du Linh lùi về phía sau, phần ót áp lên cửa kính thủy tinh của xe.
Kỳ Lạc hơi cúi đầu tiến về phía trước áp sát thêm một chút, hai mắt nhắm lại gián tiếp dày vò đôi môi của cô, cũng không biết đã hôn cô bao lâu mới rời khỏi một lúc, anh giơ ngón tay dùng nó chùi đi vệt nước trên môi cô, trán anh áp trên trán cô, thì thào:
“Cho em tự do bốn năm rồi, có từng để người khác hôn em như vậy chưa?”
Du Linh đã mất đi năng lực suy nghĩ, ngoan ngoãn trả lời hai chữ ‘không có’ , giống như bị anh trai thao túng vậy, sau đó cố ổn định hơi thở, không dám để anh nghe thấy tiếng tim đập dồn của cô.
Cô có thể, là vì trưởng thành rồi... Đã có nhu cầu sinh lý bình thường cho nên mới vì một nụ hôn cửu biệt trùng phùng của anh trai thì đã ướt cả quần lót của mình.
Trước đây cũng sẽ không như vậy, lúc nhỏ tính cô vô cùng lạnh lùng, cho dù anh trai hôn cô lâu hơn nữa, cô nói không có cảm giác thì tuyệt đối không có bất kỳ cảm giác gì.
Lúc nhỏ ngây thơ cho nên thân dưới rất khô ráo.
Nhưng bây giờ lại vô cùng ẩm ướt.
Du Linh rất mơ màng, một cô gái từ một con đường trống trải đến hai mươi tuổi như cô, kinh nghiệm duy nhất chính là cùng... Bây giờ cuối cùng cũng phải mở đầu cuộc sống phóng đãng rồi sao?
Nói xem, có phải cũng nên tìm bạn trai cho mình rồi không?
Tránh cho mình xuất hiện những hoang tưởng viễn vông đối với người nào đó mà mình không nên nảy sinh ra ý nghĩa.
Vào lúc Du Linh nghĩ ngợi lung tung, môi của Kỳ Lạc lại áp xuống, lưỡi trơn nhẵn mang theo nước bọt của anh đưa vào miệng cô, hơi thở đàn ông cuốn lấy Du Linh, cô rõ ràng cảm nhận được một chút sắc dục tuyệt đẹp.
Cô thở hổn hển, anh trai hoàn toàn không cho cô chút không khí, trong miệng cô là đầu lưỡi đang quấy rối của anh, giữa hơi thở ở mũi của cô là hơi thở mát lạnh của Kỳ Lạc.
Du Linh khó hiểu nghĩ lại đêm tối kia vào bốn năm trước, trong đêm điên cuồng lại đau đớn, gậy thịt nóng bổng thô cứng kia của anh trai...
Lông mi cô rủ xuống đột nhiên mở ra, giống như hai cánh cửa nhỏ mở rộng, đáy mắt có chút hoảng hốt lo sợ, cô bắt đầu bình tĩnh trở lại liều mạng vùng vẫy, muốn đẩy Kỳ Lạc đang đè trên người cô ra.
Không đúng, đây là điều không đúng, cho dù tình cảm của hai người lúc nhỏ có tốt đi nữa, nhưng lớn rồi không thể cũng không nên chơi cái trò hôn nhau này nữa.
Thật giống như, giống như bọn họ xa cách gặp lại đang hôn môi vậy.
Trong mắt Du Linh có chút đau đớn thiêu đốt người, cô sợ hãi.
Kỳ Lạc đang hôn cô, gián tiếp hôn lên cánh môi của cô như tàn bạo.
Cuối cùng nhìn thấy cô thật sự đang vùng vẫy kịch liệt, là hai tròng mắt ngấm hạt băng trong suốt, anh đã lùi về sau một bước, tách khỏi đôi môi của cô.
Cô giơ tay, lấy tay áo sơ mi che miệng mình lại, nhìn đáy mắt Kỳ Lạc nén nước mắt, cô giậm chân nói:
“Anh, chúng ta không còn nhỏ nữa!”
Bởi vì trưởng thành rồi, cả hai đều không như lúc nhỏ nữa, khi còn bé có thể không lo lắng mà chơi trò hôn nhau, đầu lưỡi của anh trai luồn vào trong cũng không sao cả.
Nhưng, những chuyện xảy ra vào bốn năm trước đã dạy Du Linh hiểu được, những hành động quá giới hạn giữa cô và anh trai nên được ngăn chặn.
Mà chuyện xảy ra tối hôm đó là điều sai trái, một đôi anh trai em gái có quan hệ thân thiết thế nào đi nữa cũng không nên làm ra chuyện như vậy.
Đó là bí mật của Du Linh đã gõ cho Du Linh một hồi chuông cảnh báo vang dội, để cô hiểu ra có vài hành động giữa anh em với nhau nhất định phải có chừng mực.