Bất luận Du Linh quyết định gì, ba Du đều ủng hộ cô.
Kể cả việc cô làm mất lòng Kỳ Lạc, kiên quyết không ra nước ngoài cùng anh, ba Du cũng sẽ ủng hộ.
Lúc đầu chính vì chuyện này, Chu Khoái Khoái và ba Du ngày ngày cãi nhau, ba Du không chút động lòng, kiên quyết nên theo ý con gái, cô muốn theo Kỳ Lạc ra nước ngoài thì ra nước ngoài, cô không muốn thì bất kỳ ai cũng không thể ép buộc cô.
Nhưng Chu Khoái Khoái đã mắng hai cha con ba Du và Du Linh hoàn toàn không biết tốt xấu, Du Linh ra nước ngoài có thể phát triển tốt hơn so với trong nước.
Đối với Chu Khoái Khoái và rất nhiều người mà nói, Kỳ gia là một cái cây cao chót vót, họ hàng có thể tìm cơ hội để trèo lên, thì đều tìm cơ hội, hiếm lắm Kỳ Lạc mới thích cô em gái nhỏ Du Linh này, quả thật là yêu thương như em gái ruột vậy.
Chu Khoái Khoái không hiểu rốt cuộc Du Linh giả vờ cái gì.
Giống như cả đời bà cũng không hiểu, chồng bà cả đời này cũng đang giả vờ cái gì.
Vì vậy cả hai vợ chồng luôn duy trì phương thức dạy khác nhau, vì chuyện này hoàn toàn tan vỡ.
Sau đó, mãi cho đến bây giờ, mỗi lần Du Linh nhìn thấy bóng dáng đơn thân của ba Du sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Đều là cô tuỳ hứng nên ba mẹ mới rạn nứt tình cảm, đến sự nhân nhượng tối thiểu nhất cũng không có.
Du Linh cụp mắt, lắc đầu trong tiềm thức, nói với ba Du:
“Không có, anh trai chỉ là đưa con về nhà, trên đường tụi con không có nói chuyện gì.”
“Ừm.”
Ba Du tháo mắt kiếng xuống, ánh mắt dịu dàng, lại rất mệt mỏi nhìn Du Linh, nhẹ nhàng nói:
“Từ từ tới thôi, cơn giận của anh trai con không phải dễ bỏ qua như vậy, nhưng nó có thể đưa con về nhà là chuyện tốt, tiếp theo mẹ con nhất định sẽ bắt con xin lỗi các kiểu với anh trai con, không sao cũng không cần quá để tâm ý kiến mẹ con trong lòng, nếu chịu không nổi nữa con cứ về Băng Thành trốn, ba cảm thấy trong chuyện này con không làm sai gì cả.”
“Con, con không trốn nữa.”
Linh Du cúi đầu, giống như đứa trẻ đã làm sai việc gì, cắn môi lắc đầu.
“Vốn dĩ cũng là lỗi của con, là con không nghe lời anh trai, nếu anh trai nhận lời xin lỗi của con, con bằng lòng xin lỗi, chỉ là…”
Chỉ là sợ sự tức giận của Kỳ Lạc quá lớn, bây giờ đến lời nói cũng không muốn nói nhiều với cô, ôm cô lại liền hôn.
Hoàn toàn không biết nên nói chuyện với anh như thế nào.
Ba Du thở dài một hơi, ông đứng dậy xoa đầu Du Linh, hổ thẹn nói:
“Đã nói rồi không phải lỗi của con, đứa trẻ này sao mà ngốc như vậy, là ba không tốt, bằng không mẹ con bà ấy…”
“Không phải, ba rất tốt.”
Du Linh bỗng ngẩng đầu lên cắt ngang lời ba Du đang định nói, cô biết ba muốn nói gì, cuộc sống hôn nhân của ba mẹ quanh năm, mẹ ngày càng không hài lòng với cuộc sống nghèo nàn mà ba cho.
Vì thế mẹ cứ luôn cãi nhau với ba, nói ba kiếm tiền không nổi, mẹ thân với Kỳ gia, muốn Du Linh cũng phải thân thiết với Kỳ Gia, điều này thực sự đem đến sự tổn thương rất lớn cho ba.
Ba cứ cảm thấy nguyên nhân là vì mình không kiếm nổi tiền, cho nên Chu Khoái Khoái mới luôn ghét bỏ ông, đến Du Linh cũng phải thân thiết với Kỳ gia, phải dễ chịu, cẩn thận các kiểu với Kỳ Lạc.
Du Linh càng biểu hiện ra sự không cam tâm tình nguyện của mình, thì trong lòng ba Du thực sự càng cảm thấy hổ thẹn.
Chỉ mới bốn năm trước, ba Du không ngần ngại đứng cạnh Du Linh, ủng hộ tất cả quyết định mà Du Linh đưa ra.
Ông thật sự là người cha tốt nhất, tuyệt vời nhất thế gian, không cho vợ được cuộc sống đầy đủ, nhưng lại dùng nội tâm giàu có, làm hậu thuẫn lớn nhất cho Du Linh.