Du Linh cúi đầu lặng lẽ thở dài, người hai mươi tuổi, nhìn nhận thực tế hơn mười sáu tuổi một chút, đôi lúc cô thấy Chu Khoái Khoái nói đúng, có lúc lại thấy ba mình nói đúng.
Không nghi ngờ gì cô vẫn không đủ trưởng thành, vì vậy càng nhiều lúc cô mắc kẹt giữa hai phương thức giáo dục, đầy sự lay động và mê mang.
“Đi tắm rồi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
Ba Du lại vỗ đầu của Du Linh, quay người đi vào phòng ngủ của mình, lại giống như đang nghĩ gì, quay đầu dặn dò:
“Ngày mai ba phải đi sang tỉnh bên mở cuộc họp liên quan đến giáo dục, chắc sẽ đi khoảng một tuần, ba đã cho tiền tiêu vặt trong thẻ của con rồi, một mình ở nhà nếu sợ, thì đến chỗ mẹ con ở.”
“Con biết rồi, con không phải là đứa trẻ nữa.”
Du Linh quay người, vẫy tay ba Du đang về phòng, cứ đợi ba Du đóng cửa phòng ngủ của ông lại, mới chán nản bước vào phòng ngủ của mình.
Ngã mình xuống giường, Du Linh trong căn phòng tối đen mò tìm điều khiển từ xa của điều hòa, mở lên rồi lại thở dài, haiz cô nhớ cái nhiệt độ dễ chịu ở Băng Thành.
Đêm đã dần khuya rồi, Du Linh ngủ trên giường cau mày không an ổn, cô mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, khắp nơi đều là người đang cãi nhau, ba mẹ cãi nhau, cô và Kỳ Lạc cãi nhau, còn có chị họ chế giễu cô đủ loại sắc mặt, mảnh vỡ vụn vặt hiện lên từng lớp một trước mặt Du Linh.
Cuối cùng cảnh tượng dừng lại trên hành lang bệnh viện, dì cả Chu Khai Khai chạy đến, ném giấy chẩn đoán của bệnh viện xuống trước mặt Du Linh, giận dữ hét vào mặt cô:
“Con rốt cuộc muốn thế này? Du Linh, Kỳ gia có gì không đúng với con sao? Anh trai của con bị con chọc tức đến xuất huyết dạ dày, con rốt cuộc muốn làm loạn tới khi nào?”
Cô không muốn làm loạn, cô chỉ đơn thuần không muốn ra nước ngoài cùng anh trai, cô chỉ là muốn sống cuộc sống của mình thật sự không phải đang làm loạn.
Cô chỉ là sợ, yêu anh trai.
Giống một người phụ nữ yêu một người đàn ông vậy, yêu một người cận huyết ba đời với cô.
Du Linh chợt mở mắt, cả người bừng tỉnh như vừa từ trong nước ra, toàn thân đều là mồ hôi nằm trên giường.
Trong phòng rõ ràng có mở điều hòa, nhưng Du Linh cảm giấy cả người mình rất nóng.
Cô đứng dậy lấy khăn lau nước mắt, lấy quần áo thay rồi vào phòng tắm rửa.
Sáng sớm ba Du đã xuất phát sang tỉnh bên, trên cái bàn nhỏ ở phòng khách có đồ ăn sáng ông mua từ quầy nhỏ dưới lầu, Du Linh tắm rửa thay đồ xong, vừa ngồi xuống bàn vừa ăn sáng, vừa xem điện thoại, thuận tiện kiểm tra xem ba đã cho cô bao nhiêu tiền.
Một nghìn tệ.
Đã rất nhiều rồi, xét cho cùng cô bây giờ đang nghỉ ở nhà, vừa không đi học vừa không làm việc, có một nghìn tệ tiêu vặt, Du Linh đã rất cảm kích rồi.
Nhưng người muốn sống yên phải nghĩ đến thời loạn, không thể bởi vì sự giàu có nhất thời, mà quên đi sự nghèo khổ lâu dài.
Du Linh nghĩ hay là đến KFC, Mcdonald's để làm thêm gì đó, như vậy học kỳ sau cũng sống thoải mái hơn chút.
Đang nghĩ vậy, trong điện thoại nhận được tin nhắn.
Ma ma: [Mẹ giúp con xin vị trí thực tập bên anh trai con, hôm nay con cút qua bên anh trai con thực tập đi.]
Du Linh đang ăn bánh quẩy, nhìn thấy tin nhắn, một miếng bánh quẩy đang kẹt trong cổ họng, không lên không xuống được, vội vàng trả lời.
Nhà không có tiền: [Con không đi, con đã quyết định đến KFC và McDonald’s làm thêm rồi.]
Ma ma: “Lương thực tập một tháng năm nghìn tệ, chính miệng anh trai con thừa nhận.”