Năm nghìn tệ...con số khổng lồ như vậy, khiến Du Linh kích động bán thân cũng được.
Đi, không đi, cô đang đấu tranh tư tưởng.
Trước khi cô phản ứng lại, cô đã gửi lại tin nhắn cho mẹ.
Nhà không có tiền: [Khi nào sẽ đi?]
Ma ma: [Đạo đức giả, chắc là anh trai đến đón con rồi, nhanh lên đừng khiến anh con giận nữa, nếu không bà đây sẽ xé xác con.]
Nhìn thấy đoạn tin nhắn, Du Linh vội vàng mang dép lười, trong tay cầm lấy bánh quẩy vẫn chưa ăn xong, chạy đến ban công cũ kĩ nhìn xuống lầu.
Quả nhiên, trên con đường nhỏ hẹp được bao phủ bởi cây xanh, chiếc Merc-Benz của mới toanh của Kỳ Lạc đang dừng trên con hẻm nhỏ.
Du Linh “mẹ ơi” một tiếng, tim nhảy loạn xạ, gấp gút xách ba lô của cô lên, trong tay cầm bánh quẩy chạy xuống lầu.
Đợi cô thở hổn hển đến bên ghế lái của chiếc Merc-Benz, cửa kính trong xe phản chiếu rõ ràng, để lộ góc nghiêng lạnh lùng hoàn hảo của Kỳ Lạc.
Hôm nay anh mặc trên người một bộ vest đen chỉnh tề, trên mặt đeo một chiếc kính râm màu xám bạc, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Du Linh đang đứng ngoài cửa xe.
Cô lập tức bày ra mặt cười dễ thương với anh: “Anh, anh đang chờ em sao?”
Cô mất trí rồi, tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, ừm, đúng, chứng mất trí là bất khả chiến bại.
“Đi ngang qua.”
Kỳ Lạc rất lạnh lùng, lúc cùng cô hôn nhau tối qua giống như hai người vậy, anh duỗi ngón tay dài ra, mở khóa cửa phụ cho cô, liếc nhìn Du Linh một cái,
“Lên xe.”
Du Linh vội vàng đeo ba lô trên vai vòng qua đầu xe đến chỗ ghế phụ, thắt dây an toàn xong, trong tay lấy nửa cái bánh quẩy, đợi xe khởi động rồi cô mới bắt đầu từ từ gặm cái bánh quẩy.
Trong chiếc ô tô mới toanh mười hai triệu tệ, lập tức tràn ngập mùi bánh dầu cháo quẩy một đồng năm.
Kỳ Lạc sắc mặt nghiêm nghị, lái xe không chút động đậy, đưa Du Linh tới công ty con anh mới nhậm chức.
Công ty con này của Kỳ gia, là Kỳ Lạc mới về nước đào tạo kỹ, Kỳ gia đã đưa cho anh để bắt đầu, anh là ngày đầu tiên nhậm chức, Du Linh cũng là ngày đầu tiên thực tập, hai người đều là lính mới như nhau.
Trên đường đi, Du Linh chỉ ăn hai miếng bánh dầu cháo quẩy, mới nhớ ra anh trai khách khí chút, liền quay đầu lại, giả vờ hỏi:
“Anh, anh ăn sáng chưa?”
Kỳ Lạc không thèm để ý tới cô, đèn đỏ phía trước đã bật lên, anh từ từ đạp phanh lại, đưa tay ra, kìm cổ tay của Du Linh, nắm lấy tay cô, liền lấy chút bánh trong tay cô đang cầm, kéo qua đến gần lên miệng anh.
Anh ngẩng đầu lên, há miệng cắn chiếc bánh dầu cháo quẩy giữa ngón tay cô, đến cả đầu ngón tay của cô anh cũng cắn.
Cô sững người cũng quên rút tay lại, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ướt của anh trai liếm đầu ngón tay cô, sau đó răng dùng lực.
Du Linh “a” một tiếng, kêu lên: “Anh, đừng cắn tay em, đau.”
Đèn xanh đã sáng, Kỳ Lạc buông tay cô ra mặc ý cô rút ngón tay của cô trong miệng anh về, anh ăn miếng bánh quẩy nhỏ đó, đôi mắt ẩn trong chiếc kính đen, là cảm xúc không rõ.
Du Linh vẫy những ngón tay bị cắn đau của mình, nước mắt lưng tròng thổi trên dấu răng đầy nước bọt, oán giận nói:
“Anh, anh chưa ăn sáng thì nói, lần sau em đem bữa sáng cho là được, làm gì cắn em? Đau chết đi được.”
“Đau thì em mới nhớ lâu được, lần sau sẽ không quên.”
Giọng nói trong trẻo từ tình của Kỳ Lạc vang lên, anh cuối cùng cũng nói chuyện, lái xe vào bãi đậu của công ty, anh lại nói:
“Càng sẽ không giả vờ như không có gì xảy ra.”
Câu nói cuối cùng, anh nói chậm vô cùng, có ý vô cớ khiến người khác cắn răng nghiến lợi.