Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Du Linh ngây người ra giả vờ không nghe thấy anh trai nói gì, cũng không muốn phí chất xám phân tích câu cuối cùng của anh là có ý gì.
 
Cô xoa xoa bàn tay đầy dầu, nghiêng đầu hỏi Kỳ Lạc:
 
“Anh nè, ngày đầu tiên em đi làm thì nên làm những gì?”
 
Kỳ Lạc không trả lời cô, lái xe vào bãi, rồi mới khom lưng mở hộp đồ trong xe ra, rút từ trong bên ra hai tờ khăn giấy đưa cho Du Linh.
 
Du Linh phản ứng lại, ngại ngùng cười lớn, nhận lấy khăn giấy chùi qua quýt đầu trên tay, thấy anh trai đã xuống xe cô liền vội vàng đi theo phía sau anh về phía thang máy ngầm.
 
Mấy quản lý trong công ty con đã chờ sẵn ở cửa thang máy, nhiệt tình bắt tay chào hỏi Kỳ Lạc, đón Kỳ Lạc và Du Linh đến văn phòng của tổng giám đốc mới.
 
Kỳ Lạc vô cùng lạnh nhạt với Du Linh, cả quá trình cũng không nói với Du Linh rằng rốt cuộc phải làm gì.
 

Du Linh chỉ có thể mặc áo thun trắng, quần bò ngắn, ngồi ngây ngốc trên sô pha trong văn phòng của tổng giám đốc mới.
 
Sau đó nhìn Kỳ Lạc đang lắng nghe lãnh đạo các bộ phận đến báo cáo công việc.
 
Không có chuyện làm, chỉ có thể chăm chú ngắm trai đẹp thôi.
 
Không thể không nói nha, Kỳ Lạc thật sự rất đẹp trai, khi anh mặc đồ thường thì có mùi nhàn hạ biếng nhác, mặc tây trang vào lại mang đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng giỏi giang, đơn giản, làm việc thì ngăn nắp theo thứ tự, có chút nghiêm túc tỉ mỉ.
 
Trong một đống tài liệu, Kỳ Lạc nhướng mắt xem sơ qua, với đôi mắt của Du Linh cứ chăm chăm nhìn anh, nên cau mày hỏi:
 
“Không có gì làm à?”
 
“Anh cũng không nói với em, em phải làm gì.”
 
Du Linh mò qua ngồi đối diện bàn làm việc của Kỳ Lạc, bây giờ là giữa trưa, các lãnh đạo bộ phận của công ty con đã giải tán rồi, cuối cùng đã đến lượt Du Linh ngồi đối diện Kỳ Lạc.
 
Cô chống hai trên mặt bàn, bàn tay chống cằm, chớp mắt với Kỳ Lạc, hỏi: 
 
“Hay là, anh nè, em đi mua cơm trưa cho anh nha? Giờ cũng trưa rồi.”
 
“Đi đi.”
 
Kỳ Lạc cụp mắt, anh bận rộn không có thời gian cạnh cô, thế là lấy từ trong túi áo ra một thẻ tín dụng, hai ngón tay kẹp vào tấm thẻ đưa cho cô, anh dặn dò:
 

“Tiện thể em tự mua trang phục công sở chính thức cho mình đi.”
 
Du Linh cúi đầu liếc nhìn cách ăn mặc của mình, cô phản ứng lại, cho dù là thực tập thì cũng không nên mặt thành như vậy.
 
Cô nhận lấy thẻ tín dụng của Kỳ Lạc cũng không hỏi mật mã là bao nhiêu, liền xoay người chạy ra khỏi văn phòng, hét lên:
 
“Em mượn tiền anh mua đồ trước, trở về anh cứ trừ vào tiền lương của em.”
 
Còn chưa dứt lời Du Linh đã chạy mất dạng rồi.
 
Để lại Kỳ Lạc ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, anh cầm tài liệu vừa xem vừa lắc đầu, sau đó cười giễu một tiếng, ánh mắt u sầu, trong lòng dần dần tích lũy bực dọc.
 
Trừ mấy đồng lương kia của cô, anh có thể làm những gì chứ?
 
Cô chính là cứ phải nói lời này, khăng khăng phải kéo dài khoảng cách với anh như vậy, cứ luôn làm người khác tức giận như vậy!
 
Đợi qua nửa tiếng, chị ở quầy tiếp tân đưa đến một hộp đồ chuyển phát, nói là Du Linh đặc biệt chọn cho anh.
 

Kỳ Lạc ngồi trước bàn làm việc không nhúc nhích, mở hộp đồ chuyển phát ra xem, là đồ của Hi Phúc Tường, đều là món anh thích.
 
Đặt tài liệu trong tay xuống, Kỳ Lạc ngơ ngác nhìn đồ ăn trên bàn một hồi lâu, trong điện thoại đã nhận được mấy tin nhắn tiêu dùng của thẻ tín dụng, là Du Linh cầm thẻ tín dụng của anh đến cửa hàng mua mua mua.
 
Nhìn mấy dòng tin nhắn trong điện thoại, mỗi đơn tiêu dùng khoảng trăm tệ, thậm chí mấy chục tệ cũng có, Kỳ Lạc hít sâu một hơi nhấc điện thoại bàn trên bàn gọi cho Du Linh.
 
Cô đã kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen bốn năm rồi, trong bốn năm này không phải anh chưa từng đổi số để gọi cho cô, nhưng sau mỗi lần nối máy anh đều không nói chuyện.
 
Không muốn nói chuyện với cô, cô chọc giận người khác quá rồi.
 
Thế là anh chỉ có thể giày vò bản thân, kết nối điện thoại với cô chỉ muốn nghe được giọng nói của cô trong đêm khuya ở bên kia đại dương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận