“Alo?”
Du Linh đang thay quần áo trong phòng thay của cửa hàng, cơ thể trần của cô nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên điện thoại kiểu cũ, lại là một dãy số lạ, cô liền hỏi:
“Chào hàng quản lý tài sản hả? Làm thẻ tín dụng hả? Muốn tôi vay tiền ư? Tôi không có tiền cũng không cần.”
“Là anh.”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh trong u ám mang theo sự rõ ràng từ tính của Kỳ Lạc.
Anh đã nghe tiếng cọ xát quần áo trong âm thanh môi trường, anh nhắm hai mắt hỏi:
“Đang làm gì?”
“Thử quần áo, không phải anh bảo em mua đồ công sở chính thức sao?”
Du Linh trả lời rất thản nhiên.
Ở đầu bên kia Kỳ Lạc hít sâu một hơi không nghe thấy, trong đầu óc đang tưởng tượng dáng vẻ cơ thể trần của cô, đứng trong phòng thay đồ, bên tai có giọng nói nghi ngờ của Du Linh.
“Anh, anh đổi số điện thoại rồi hả?”
“Không có đổi, số ban đầu của anh vẫn luôn nằm trong danh sách đen của em.”
Âm thanh của Kỳ Lạc có chút lạnh lùng, nói ra điều này dường như cực kỳ giận dữ, chợt hình như anh cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, tức giận trong điện thoại:
“Em không thể mua mấy thứ đắt chút được à? Em mặc đồ vỉa hè muốn làm mất mặt ai? Anh không muốn ra ngoài bàn chuyện với người khác mà bên cạnh lại đưa theo một trợ lý mặc đồ vỉa hè!”
Du Linh sững sờ trong phòng thay đồ, có chút tủi thân nói:
“Sao phải mua đồ đắt tiền như vậy? Dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp mà, cái áo thun chuyển phát nhanh của em cũng có thể mặc ra được kiểu mode đó thôi.”
“Em còn mặt dày hơn nữa được không?”
Kỳ Lạc hít sâu một hơi, trong đầu toàn là bộ dạng trần trụi của Du Linh, anh cắn răng nói:
“Dáng người không có mấy miếng thịt đó của em có gì mà đẹp? Đừng hạ thấp anh, bảo em mua đồ không phải bảo em mua vải rách, tốt xấu gì em cũng phải suy nghĩ cho thể diện của anh chứ, trợ lý của người khác toàn thân là hơn mấy nghìn, em thì sao? Chuyển phát nhanh, em nói còn không biết xấu hổ à?”
Cãi nhau chính là như vậy, cãi nhau suồng sã, bốn năm trước họ cũng cãi vã không ngừng, bây giờ bốn năm sau anh vừa mới về nước, lại bày ra tư thế sắp cãi nhau nữa sao?
Du Linh cầm điện thoại dậm chân, cô là một người phụ nữ trưởng thành không thể giống như bốn năm trước nữa.
Thế là Du Linh có ý định giảng đạo lý với Kỳ Lạc, tính sổ sách cho Kỳ Lạc.
“Một tháng lương thực tập của em mới năm nghìn tệ, mua bộ quần áo là mất hơn phân nửa, với lại em là thực tập không phải chính thức tham gia làm việc, sau khi thực tập hai tháng em còn phải trở về đi học, không chừng học kỳ sau em đến nơi khác thực tập thì sao? Quần áo này mua chỉ mặc hai tháng, phải biết ơn em đó.”
“Đừng mặc cả với anh!”
Kỳ Lạc đập bàn quát cô, cô là muốn chọc tức chết anh mà, nhất quyết muốn tức chết anh.
“Kêu em mua thì cứ mua, tiền lương năm nghìn tệ còn chê ít anh cho em năm mươi nghìn đủ không hả? Du Linh em đủ rồi đó, em muốn đau lòng cho ai? Em ở với anh, khi nào anh để em mặc quần áo khoảng trăm tệ hả?”
Quát xong Kỳ Lạc không nói chuyện, anh dựa vào lưng ghế giơ tay che lòng ngực đau như kim châm, tức đến mức muốn cùng chết với Du Linh.
Tiểu tổ tông anh tạo điều kiện, yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay, anh cũng không nỡ để công chúa chịu một chút tủi thân, từ nhỏ đến lớn cô muốn gì anh cho nấy, không phải cái nào cũng tốt nhất sao?
Bây giờ cô lớn rồi, cái gì cũng không học được, ngược lại thì ngày càng giả vờ.
Anh nói cần tiền của cô khi nào? Nói muốn trừ lương của cô khi nào? Thẻ tín dụng cũng cho cô, cứ dùng đi không cần thay anh tiết kiệm tiền, anh cũng dư dả nuôi cô.
Trong điện thoại Du Linh cũng im lặng, cô trợn hai mắt trốn trong phòng thay đồ, nén giọt nước mắt ở hốc mắt vào trong.
Không vì cái gì khác mà chính là vì câu nói đó của Kỳ Lạc, cô là muốn đau lòng cho ai.
Cô không muốn đau lòng ai cả, cô chỉ muốn cô và Kỳ Lạc đều thật tốt.
Mãi cho tới nay mọi thứ mà cô làm, đều đang liều mạng để bản thân tập quen với ngày tháng không có anh trai chăm sóc, chính là muốn cô và Kỳ Lạc đều thật tốt.