Du Linh bước ra khỏi phòng thay đồ với đôi mắt đỏ hoe, đứng trước gương cắn môi, không trả lời anh.
Khoảng cách hiện tại do cô tạo ra nhưng Kỳ Lạc cũng quá xa lánh cô rồi, cô nghĩ cô có thể khống chế được sự phát triển quan hệ giữa hai người, nhưng sau khi Kỳ Lạc giận cô, bốn năm cũng không quan tâm cô.
Bây giờ anh chủ động muốn làm hòa với cô.
Ý làm hòa của anh, với ý làm hòa của cô, không giống nhau.
Cô đề nghị làm hòa, quan hệ giữa hai người chính do cô dẫn dắt, anh em bình thường, khoảng cách bình thường, cuộc sống cả hai không thân nhưng lại có liên lạc, hai người sống ở hai nửa địa cầu nhưng vẫn quan tâm đến cuộc sống của nhau.
Đây là làm hòa mà Du Linh muốn.
Nhưng cách làm hòa của Kỳ Lạc, là khoảng cách anh muốn.
Anh muốn tất cả đều giống như trước, tiếp tục thân thiết không có khoảng cách như xưa... hai người trói buộc nhau thật chặt, không cho đối phương bất kì khe hở nào, tất cả xã hội, cuộc sống, sở thích hứng thú đều trói chặt vào nhau.
Mối quan hệ thân thiết không có khoảng cách này, khiến Du Linh cảm thấy rất nguy hiểm, bởi vì họ ở đâu cũng ở cùng nhau, chỉ có anh và cô cùng nhau!
Khoảng cách này sẽ khiến Du Linh phát sinh một loại ảo tưởng, cảm giác cả đời này của cô đều chỉ có một người anh tên Kỳ Lạc, trong cuộc đời sẽ không có một người đàn ông thứ hai nào xuất hiện.
Sẽ dễ khiến Du Linh nảy sinh với anh trai một loại, một loại…. tình ý.
Điều này bình thường không? Đương nhiên không bình thường, đặc biệt là cô và anh từ nhỏ đã thân thiết rồi.
Ví dụ lúc nhỏ, anh và cô sẽ chơi trò chơi hôn nhau, sẽ ôm nhau, thậm chí vuốt ve đối phương.
Những hành vi này từ nhỏ họ đã bắt đầu có, nếu mặc cho nó phát triển, hành vi này theo cơ thể trưởng thành của cả hai, tuổi tác tăng lên mà ngày càng đi quá giới hạn, cuối cùng ngày một thậm tệ, càng không thể vãn hồi.
Sẽ khiến mối quan hệ giữa cô và anh trượt xuống vực sâu không đáy.
Bốn năm trước cô đã bước một bước xuống vực sâu, sau đó liều mạng trốn, liều mạng kháng cự.
Lúc đó Du Linh mười sáu tuổi, so với Du Linh hai mươi tuổi càng quyết đoán hơn, ầm ĩ nổi dậy dứt khoát hẳn hoi, thề chết kéo xa khoảng cách giữa cô và Kỳ Lạc.
Nhưng Du Linh hai mươi tuổi, đối mặt với yêu cầu làm hòa mà Kỳ Lạc đưa ra, rơi vào sự do dự đấu tranh tư tưởng.
Nếu cô từ chối, hai người lại chiến tranh lạnh triền miên không có hồi kết.
Bây giờ anh về nước rồi, sẽ không ngừng tìm cô gây rắc rối, cô sớm muộn cũng không chịu được, lại phải cãi nhau với anh tối trời tối đất.
Cô không muốn như vậy.
Sau đó, Du Linh nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của mình đáp lại.
“Được.”
Tiêu rồi, cô thực sự không thể chịu được sự thờ ơ của Kỳ Lạc đối với cô, vì vậy không thể khống chế bản thân thốt ra một tiếng “được”.
Tiêu rồi tiêu rồi.
“Kéo toàn bộ số điện thoại, weixin, tài khoản xã hội weibo của anh ra khỏi danh sách đen của em đi."
Trong điện thoại, Kỳ Lạc ra lệnh mang theo một âm thanh tức giận, nhưng lúc anh cố gắng nói những điều này, khiến bản thân biểu hiện ra bình tĩnh hơn.
Du Linh đáp lại từng cái, lúc này Kỳ Lạc mới cười, anh vui rồi âm thanh trong điện thoại dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng nói:
“Lo chuyện mua sắm của em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó, buổi chiều cho em nghỉ phép nửa ngày, buổi tối cùng anh đi đến chỗ của Hầu Tử.”
“Em muốn mua đồ vỉa hè.”
Du Linh trốn trong phòng thử đồ, đập trán lên tường trong phòng thử đồ, cô đã không chịu cầu tiến rồi đừng cản cô lại, cô sắp phát điên rồi!
“Mua, em muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Kỳ Lạc hài lòng vô cùng, không soi lỗi nữa, cô có mặc quần áo rách rưới, anh cũng dẫn cô ra ngoài!
Thể diện là cái gì? Vì Du Linh mặt mũi anh đều không cần, cần gì thể diện?