Bên đầu dây bên kia, Du Linh hừ lạnh một tiếng, hứ đồ đàn ông!
Lật mặt như lật sách.
Đầu óc cô nhất định bị rút mất rồi, mới đồng ý làm hòa với Kỳ Lạc, nhất định là vậy.
Xem đi, Kỳ Lạc vừa làm hòa thì bắt đầu đưa cô vào trong các mối quan hệ xã giao của anh, ban ngày đi làm cùng anh, tối đến cùng anh đi chơi, một ngày 24 giờ, anh đều muốn trói buộc cùng cô.
Đây là quan hệ Kỳ Lạc muốn.
Du Linh đi dạo trung tâm cả một buổi chiều một cách vô nghĩa, thì nhận được điện thoại của mẹ Chu Khoái Khoái.
Mẹ Du dường như rất lo lắng cho ngày thực tập đầu tiên của Du Linh, gọi điện thoại truy hỏi hôm nay cô có làm gì khiến anh trai giận không.
Dường như trong mắt những người lớn Du Linh là một đứa không hiểu chuyện, chỉ biến làm anh trai giận, là người gây thêm phiền phức anh trai.
Cô trả lời không nhẫn nại, nói với Chu Khoái Khoái trong điện thoại:
“Không có, anh hôm nay rất tốt, trạng thái tốt đến mức không thể tốt hơn, ngày đầu tiên nhậm chức khí thế tràn đầy.”
Mặc dù là công ty con, nhưng Kỳ Lạc mới được đào tạo từ nước ngoài về, lại là ngày đầu tiên nhậm chức, vì vậy sẽ có những lãnh đạo các bộ phận ở công ty cậy già lên mặt, không để Kỳ Lạc trong lòng.
Nhưng Du Linh nhìn anh cả buổi sáng, xử lý những việc này rất thành thạo, nói chuyện với các lãnh đạo bộ phần cũng là anh hỏi tôi trả lời, tỏ ra vô cùng sắc bén.
Vì vậy Du Linh cảm thấy hôm nay anh rất tốt, trạng thái cũng rất ổn.
“Con ít làm anh trai con giận thì tâm trạng nó sẽ tốt, ít khiến mẹ con nhọc lòng chút, mẹ có thể sống thêm hai mươi năm.”
“A...mẹ, mẹ có thôi không, con không nói với mẹ nữa, con đi dạo đây!”
Du Linh nhịn không được dẫm chân xuống đất, nhìn quầy trang sức trước mặt phân vân không biết nên qua mua son không?
Hôm nay cô thấy nhân viên nữ trong công ty, đều biết trang điểm nhã nhặn một chút, vì vậy cô phân vân có nên nhập gia tùy tục không?
Trong điện thoại, Chu Khoái Khoái thắc mắc hỏi:
“Con đi dạo gì? Hôm nay không phải con thực tập ngày đầu tiên sao?”
“Anh kêu con mua đồ công sở, anh cho con nghỉ phép nửa ngày, à đúng, mẹ, mẹ cho con tiền đi, tiền con mua quần áo đều là mượn Kỳ Lạc, mẹ không cho con tiền, con không có tiền trả lại anh.”
“Con thôi đi, chỉ mấy trăm ngàn đó, ừ mẹ con trả cho anh con, con cảm thấy nó sẽ giận hơn, hay là vui vẻ nhận tiền? Nói con đạo đức giả con không tin, anh con là người thiếu chút tiền đó à?”
Lời này, không phải Chu Khoái Khoái nói ra vì không muốn trả tiền Kỳ Lạc, nhưng Kỳ Lạc đối với Du Linh, trước giờ không quan tâm vấn đề có tiền hay không.
Lúc nhỏ tiền học, tiền sinh hoạt, tiền tiêu vặt của Du Linh có cái nào không phải Kỳ Lạc đưa chứ?
Gia thế lớn đó khiến Chu Khoái Khoái kinh hãi, chính là Kỳ Lạc mua cho Du Linh một đôi giày, đã có thể là lương một tháng đi làm của Chu Khoái Khoái rồi.
Vì vậy bà mới nói, giữa ngón tay Kỳ Lạc rỉ ra một chút, có thể ch Du Linh đủ ăn uống cả đời.
Vậy mà bốn năm trước con nhóc này lại muốn tạo phản, bây giờ hay rồi đó, suy tàn đến cảnh một bộ quần áo chưa tới năm trăm, còn liên luỵ đến Chu Khoái Khoái mấy năm nay gặp chị cả Châu Khai Khai, cũng thụt đầu như rùa không dám nhìn trực diện.
Chu Khoái Khoái thật sự đã chịu đạo đức giả của Du Linh đủ rồi.
Bà quở trách Du Linh một trận, trực tiếp cúp máy của con gái, còn nói chuyện với Du Linh nữa bà cảm thấy bà sẽ nổ tung.
Du Linh hậm hực cất điện thoại vào, trong lòng có loại cảm giác tang thương bị mẹ ruột ép làm gái, sau đó cam chịu lấy thẻ của Kỳ Lạc ra dùng, quẹt thẻ mua hai thỏi son màu sắc rất đẹp.
Không biết nếu mẹ ruột của cô sau khi hiểu giữa cô và Kỳ Lạc sống chung với nhau từng chút từ nhỏ đến lớn đều sẽ làm ra những hành động quá giới hạn gì, có còn luôn muốn cô đừng chọc anh giận nữa hay không?
Bây giờ hai người lớn rồi, đó quả thực chính là đùa với lửa.