Trong người Du Linh hơi khô, người ở trong thời tiết như lò lửa của thành phố X, có cảm giác nóng nảy khó hiểu không thể nào chịu nổi, lúc này cô càng nhớ đến khí hậu ấm áp như mùa xuân của Băng Thành.
Đợi Kỳ Lạc lái xe tới, Du Linh đã đi bộ từ từ cả buổi đến nơi, cô đặt túi lớn túi nhỏ vào ghế xe sau của Kỳ Lạc rồi mới vừa ngồi vào ghế phụ, uể oải hô một tiếng:
“Anh.”
Đáp lại Du Linh là lòng bàn tay lớn của Kỳ Lạc duỗi ra, anh ôm lấy vai cô nghiêng qua hôn lên má cô một cái.
Du Linh bị dọa giật mình, vội đẩy Kỳ Lạc ra, nhắc nhở:
“Anh, bên ngoài.”
“Dây an toàn.”
Kỳ Lạc cười rất đẹp, đưa tay thay Du Linh thắt dây an toàn, lại nói:
“Anh đang thắt dây an toàn cho em, ai sẽ thấy chứ?”
Kính xe của anh là kính một chiều, dù nhìn từ kính ở phía trước cũng chỉ có thể thấy Kỳ Lạc đang thắt dây an toàn cho Du Linh, khuôn mặt của cô được anh che lại, nhìn không thấy anh hôn cô.
Mặt Du Linh đỏ ửng lên, giống như che giấu, cô quay đầu nhìn về phía cửa kính xe ở ghế phụ, đẩy anh ra.
“Dây an toàn thắt xong rồi, mau ngồi xuống đi.”
Kỳ Lạc ngồi ngay ngắn, hai tay cầm lấy vô lăng, tán gẫu:
“Em sao lại mua ít thế này?”
“Sắp hơn một nghìn tệ rồi.”
Du Linh trả lời, buổi sáng lúc ba cô đi ra ngoài, mới cho cô sinh hoạt phí một nghìn tệ đó, mấy năm nay cô khiến mẹ cô tức giận, Chu Khoái Khoái đã ngừng sinh hoạt phí và tiền ăn vặt của Du Linh từ sớm rồi.
Vì vậy một nghìn tệ đối với Du Linh mà nói thật sự rất nhiều.
Nói đến đây, Du Linh vội vàng kéo ba lô mình qua, móc thẻ tín dụng của Kỳ Lạc ra đưa cho Kỳ Lạc,
“Trả anh, tiền em quẹt thẻ anh cứ trừ vào lương của em.”
Kỳ Lạc không nhận cũng không nói gì, hai mắt nhìn phía trước, lái xe đến Cực Sắc.
Bầu không khí trong xe dần dần có hơi kỳ lạ, rất rõ ràng Kỳ Lạc lại giận rồi.
Anh đang tích tụ dần sự phẫn nộ, nếu Du Linh lại làm điều này vài giây nữa anh sẽ bùng nổ.
Du Linh cầm tấm thẻ tín dụng trong tay, thu lại cũng không được, không thu lại cũng không được, cô đang cảm thấy rất bối rối, lúc Kỳ Lạc không nói gì, thật khủng khiếp.
Suy nghĩ một hồi, Du Linh dứt khoát giữ lại thẻ tín dụng bỏ vào ba lô của mình, nở nụ cười ngọt ngào với Kỳ Lạc:
“A, quét thẻ tín dụng của anh em rất vui, anh, em bây giờ không có tiền, bán thân trả nợ được không?”
“Hửm!”
Kỳ Lạc cuối cùng cũng cười rồi, anh đậu xe lại ở bãi xe ngầm của Cực Sắc, kéo dây an toàn của mình ra, dựa sát người qua, hỏi:
“Được, một nghìn tệ có thể mua được em, quá hời rồi.”
Anh tiến lại gần một chút, trong đôi mắt hẹp dài có một cảm xúc nào đó đang bùng cháy, ánh mắt nhìn xuống đôi môi Du Linh, thấy cô nghiêng đầu trốn tránh, anh đưa tay bóp cằm cô, đặt môi mình lên môi cô.
Du Linh đã không còn là đứa trẻ nữa, cô không thể giống như lúc nhỏ mà không có cảm giác gì với chuyện hôn môi này, tim của cô đập rất nhanh, cơ thể cô bị dây an toàn trói lại trên ghế ngồi, muốn cử động cũng không được.
Do đó chỉ có thể bị động, mặc cho đầu lưỡi của anh trai mình chen vào miệng của cô, đầu óc cô không nghĩ được gì nữa.
Đầu lưỡi của anh quá trơn, mới nãy chắc là đã hút thuốc, buổi trưa còn uống chút cà phê có một loại đắng chát nhè nhẹ, bởi vì anh quá gần cô, mùi cơ thể thanh khiết trên người đã bao trùm lấy mọi hô hấp của cô.
Du Linh cuối cùng vẫn biết mình lớn rồi, muốn đàn ông rồi.
“Biết không?”
Kỳ Lạc từ từ rời khỏi đôi môi của cô, cánh môi cọ sát vào cánh môi cô, mắt anh rủ xuống, giọng khàn khàn của anh, nhỏ nhẹ nói:
“Phản ứng của em bây giờ, đáng yêu hơn nhiều so với lúc nhỏ.”