“Lúc còn nhỏ em thế nào?”
Du Linh cảm thấy mình có chút hiếu kỳ, lúc họ còn nhỏ chơi trò hôn nhau chắc cô cũng không cắn anh chứ.
“Lúc còn nhỏ em cứ như khúc gỗ vậy, anh hôn em cứ như hôn búp bê tình dục.”
Anh ở phía trên cô, cong môi cười rồi lại hôn cô đầu lưỡi liếm lấy môi cô, lại nhỏ giọng hỏi:
“Mua son môi rồi? Phải đắt tiền càng đắt càng tốt, nhãn hiệu thông thường đừng dùng, đừng độc chết anh.”
Cô hận không thể bôi phân lên miệng mình! Đút cho Kỳ Lạc ăn! ! !
Du Linh há miệng căm hận cắn môi Kỳ Lạc một cái, anh hơi lùi về sau, cô nhướng cổ lên đuổi theo mà cắn, anh lại ấn Du Linh ngồi xuống ghế, đè cô mà hôn.
Hai người đùa giỡn thật dễ sợ.
Đùa giỡn gần hai mươi mấy phút, Du Linh không biết làm sao lại bị bồng lên ngồi trên đùi Kỳ Lạc.
Họ tiếp tục hôn, đúng, cuối cùng Du Linh đã thừa nhận là cô đang hôn môi anh trai, cứ như vậy trong không gian ghế lái nhỏ hẹp, cô và anh môi lưỡi triền miên, hai đầu lưỡi trơn trượt, anh đến em đi mà quấn lấy nhau.
Xem ra hành động thân mật của hai người sắp trở nên ngày càng mãnh liệt hơn rồi.
Điện thoại di động của Kỳ Lạc vang lên không đúng lúc, một tay anh ôm lấy Du Linh, một tay cầm lấy chiếc điện thoại tùy ý bỏ lại trong xe, nhìn hiển thị điện thoại, anh nghe máy, cổ hơi ngẩng lên mút lấy môi của Du Linh: “Hử?” một tiếng.
“Anh Lạc, khi nào anh đến? Mấy anh em sớm đã đầy đủ rồi, đang đợi mở tiệc đón tiếp anh nè.”
“Đợi đó.”
Kỳ Lạc nhắm mắt lại tựa vào ghế ngồi, một tay cầm điện thoại, một tay xoa đầu Du Linh, ngón tay từ sau ót cô đi vòng qua nâng cằm cô lên, áp đầu cô dựa vào anh, tai chạm tai thân mật với cô ở trong xe.
Má kề sát má như hai con uyên ương chéo cổ với nhau, muốn thân mật bao nhiêu, có thân mật bấy nhiêu.
Sau đó môi của anh lướt tới lui trên mặt cô ngậm lấy vành tai cô, lại giữ lấy cánh môi cô mút nhẹ nhàng.
“Đợi gì nữa? Nhanh lên đi, tôi đã dắt theo vài cô em đến đây đấy, em nào cũng đẹp.”
Tiếng của Hầu Tử từ trong điện thoại của Kỳ Lạc sốt ruột hò hét truyền qua, Du Linh kề rất gần với Kỳ Lạc, cô nghe vậy, hung hăng chọc vào eo của Kỳ Lạc.
Một tay của anh hạ xuống, bắt lấy cái tay nhỏ bé làm loạn của cô, mắng một câu vào điện thoại.
“Cút đi, em gái tôi cũng đến.”
“Em gái nào của cậu?”
Đối phương có chút mơ hồ, sau đó phản ứng lại.
“Du Linh hả? Trời ạ, hai người làm hòa khi nào vậy? Ở nước ngoài cũng không nghe cậu nói.”
“Buổi trưa hôm nay.”
Kỳ Lạc ném ra bốn chữ rồi trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay vứt điện thoại lên ghế phụ.
Điện thoại kiểu mới nặng trĩu rơi trên ghế ngồi bằng da thật, trong tia sáng ảm đạm Kỳ Lạc cúi đầu xuống một tay đè lên đùi của Du Linh, cười như không cười hỏi:
“Em chọc cái gì?”
“Ở bữa tiệc của các anh có phụ nữ, em không đi.”
Du Linh nhấc chân, muốn tóm lấy cái tay sờ đùi cô của Kỳ Lạc ra, nghiêng đầu một cái, nói:
“Bọn Hầu Tử chơi đùa điên cuồng, luôn dắt theo đám phụ nữ lôi thôi.”
Đó đều là đám phú nhị đại và phú tam đại*, từ nhỏ chính là điên cuồng vui chơi như thế, bốn năm trước sinh nhật hai mươi tuổi tuổi của Kỳ Lạc hôm đó, chính là chuốc say bọn họ.
*Đã chú thích ở chương trước
“Ở đâu có phụ nữ lôi thôi? Em chính là phụ nữ lôi thôi của anh.”
Sờ bắp đùi của Du Linh, một tay Kỳ Lạc đặt lên cửa sổ xe, ngón tay đỡ trán, rũ mắt nhìn đôi môi của Du Linh, một tay khác mò vào trong quần đùi của Du Linh, thấp giọng nói:
“Nhất định phải đi, em cảm thấy chán thì đi ăn chút đồ, em muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy.”
Du Linh có chút bị hại bởi trai đẹp, luôn cảm giác tay của Kỳ Lạc tựa như đã chạm đến viền quần lót của cô, vào trong quá rồi, lúc nhỏ anh cũng sờ cô, chỗ nào cũng để cho anh sờ qua, nhưng chưa từng khiến cô cảm thấy có gì đó bất thường.
Lúc này, lại khiến cho cô hoàn toàn nhận thức được đủ một loại cảm giác tình dục.
Đầu ngón tay của Kỳ Lạc đã tiến vào trong viền quần lót của cô, Du Linh đưa tay, cách lớp quần đùi cô nhấn giữ cái tay bên trong của anh, gò má cô đỏ ửng hơi thở có chút không đều, nói:
“Còn không đi? Đừng sờ nữa.”
Nói rồi Du Linh đẩy tay của Kỳ Lạc ra, bò qua ghế phụ, xuống xe từ ghế phụ.