Hầu tử ôm trái ôm phải cười với Du Linh, mọi người cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế sô pha lớn hình tròn, chỉ nghe thấy Hầu Tử hỏi:
“Bé Linh về thành phố X khi nào vậy? Đại học Băng Thành vui không?”
Câu hỏi này hơi có ý trả đũa, năm đó Kỳ Lạc vì Du Linh mà uống rượu ở Cực Sắc đến xuất huyết dạ dày, trong nhóm của bọn họ có ai không biết chứ?
Kỳ Lạc ngồi cạnh Du Linh, cầm lá bài trong tay ngước mắt lên liếc nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử lập tức hiểu ra liền cúi đầu, cầm ly rượu trên bàn lên giơ về phía Du Linh uống một hơi cạn sạch, coi như là lời xin lỗi của cậu ta.
Vốn dĩ là hai người Kỳ Lạc vào Du Linh cãi nhau, Du Linh làm phản, Kỳ Lạc đau lòng vì cô đều là chuyện của bản thân Kỳ Lạc, người bên cạnh muốn giúp Kỳ Lạc trả đũa, anh cũng không cho phép.
Không vì sao cả, bởi vì Kỳ Lạc thương Du Linh, không muốn thấy Du Linh chịu tí oan ức trong nhóm của anh.
Có cô em mới đến không hiểu chuyện lắm, không nhìn rõ thân phận của Du Linh, lẽ ra những tình nhân của bọn con cháu có tiền này đưa đến thì mỗi người đều mặc đồ xa xỉ hàng hiệu, chỉ mình Du Linh, quần áo trên người cô không biết có được hai trăm tệ hay không?
Thế là vì tò mò nên khó tránh ánh mắt cứ nhìn trên người Du Linh.
Bên cạnh sô pha tròn có khu buffet, bên cạnh tiệc buffet còn có một cái sân nhảy nhỏ, có âm nhạc bùng nổ vang lên trên sân khấu, ánh sáng vô cùng ảm đạm, ngoài ra có từng khu vực nhỏ, có đèn sáng dưới chân, dùng để phân chia khu vực khác nhau.
Có người chống đẩy ở sân nhảy, có cô gái mặc lễ phục ngồi trên lưng chàng trai cười ha hả, để chàng trai vác rồi chống lên, một đám người ở bên cạnh chàng trai cầm sâm-panh cười vang, rất sôi nổi.
Kỳ Lạc vốn đang đánh bài, thấy Du Linh quay đầu nhìn chàng trai đang chống đẩy trên mặt đất anh liền đến gần, từ sau lưng Du Linh cắn vào bả vai cô, hỏi:
“Nhìn cái gì? Anh giỏi hơn cậu ta.”
Du Linh nhếch môi cười, cô rụt cổ lại, né tránh việc Kỳ Lạc rỉa rỉa trên vai cô, cô đáp:
“Thì em chỉ xem đại thôi.”
Hầu Tử cũng không thấy kỳ lạ khi nhìn thấy mấy chuyện mờ ám này của hai người họ, nhưng Kỳ Lạc lại bất mãn việc Du Linh né tránh anh, anh ôm Du Linh qua đặt cô ngồi giữa hai chân anh, để Du Linh cầm bài của anh, một tay anh cầm ly rượu, một tay vòng qua eo Du Linh, ở phía sau điều khiển cô nên rút lá bài nào.
Ánh sáng xung quanh đều mờ mịt, chỉ một vòng tròn ánh sáng trên chiếc bàn poker, nhìn thấy rõ rệt những lá bài tản loạn trên bàn.
Tay của Kỳ Lạc cứ sờ bên eo Du Linh, anh luồn tay vào trong áo thun của cô, thịt kề sát thịt, nhẹ nhàng vân vê vòng eo của cô.
Như trong cái giới này, chuyện mờ ám lung tung thật ra mỗi người đều đang làm, Du Linh cũng không cảm thấy gì kỳ lạ, phía sau Hầu Tử là một đôi nam nữ, đã ôm lấy nhau bắt đầu gặm rồi.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo cũng không nhìn rõ được mặt mũi của người với người, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người dây dưa nhau trong bóng tối, mập mờ lại có sắc dục.
May mà Kỳ Lạc mờ ám không ngừng thế nào đi nữa, thì mức độ vẫn không tính là lớn, chỉ thỉnh thoảng véo cằm Du Linh, ép cô quay đầu lại để anh hôn cô mà thôi.
Với những hành động này của Kỳ Lạc, lúc nhỏ Du Linh căn bản nhìn không ra cái gì, lúc đó cô ngây thơ đơn thuần đến đáng sợ, cảm thấy mình và anh trai làm cái gì cũng là bình thường, bởi vì hai người chính là qua lại như vậy từ nhỏ.
Nhưng bây giờ Kỳ Lạc lại làm những chuyện này với cô, cô đã cảm nhận ra được một chút mùi vị như thế.
Đây quả thật.... cô có thể gìn giữ cơ thể xử nữ sống chung với Kỳ Lạc đến mười sáu tuổi, đó cũng là chuyện rất khó tin.