Đợi ván bài kết thúc, Hầu Tử đuổi vài người đi rồi đến ngồi bên cạnh Kỳ Lạc, trò chuyện với anh về chuyện công việc của từng người, Du Linh mới tìm được cớ vội vàng đứng dậy từ giữa hai chân của anh trai, đi đến khu buffet lấy trái cây ăn.
Lúc nãy Du Linh không biểu hiện rõ ra ngoài mặt, nhưng trên thực tế trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Cục diện này là bắt đầu lúc cô đồng ý làm hòa với Kỳ Lạc thì nên dự đoán được, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng thời gian xa cách bốn năm, lại bước vào cái nhóm này của Kỳ Lạc, anh làm những chuyện mờ ám này với cô trước mặt mọi người sẽ khiến lòng cô sợ hãi thành thế này.
Cuối cùng vẫn là trưởng thành rồi, tâm trí đã chín chắn hơn lúc nhỏ rất nhiều, có những hành động của Kỳ Lạc lúc nhỏ cô không hiểu, lớn lên rồi cảm giác cũng quay lại.
Nhưng đợi cô vừa đứng dậy rời khỏi, thì có một cô em lại gần, tò mò hỏi Du Linh:
“Ê, cô là sinh viên của đại học Băng Thành à? Tôi là sinh viên đại học X, cô làm thế nào bám lấy được Kỳ thiếu vậy?”
Nhìn bộ dạng của người kia cũng là một sinh viên, dường như cảm thấy bản thân chắc là có tiếng nói chung với Du Linh.
Du Linh bê cái khay, lấy cái nĩa nhỏ trong suốt tinh tế cắm vào trái cây trên khay, rồi hất cằm về phía Kỳ Lạc.
“Cô hỏi anh ấy đó.”
Kỳ Lạc ngồi ở giữa mấy chàng trai, trên sô pha hình tròn trai gái đều có dường như nhận được ánh mắt của Du Linh, anh quay đầu qua nhìn.
Du Linh liền bê trái cây đi qua, ngồi bên cạnh Kỳ Lạc, nói một cách vui sướng khi người khác gặp nạn:
“Anh, có người hỏi em làm sao bám lấy anh được vậy?”
Cả đám người vốn đang ầm ầm, lập tức yên tĩnh trong chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Lạc liền nghiêm túc, ‘loảng xoảng’ một tiếng đã ném mất ly rượu trong tay, bà chủ của Cực Sắc nhíu mày vội vàng đi qua, tức giận nói:
“Tìm đâu ra mấy người mới này vậy hả?”
“Đúng đó, quá là không hiểu chuyện.”
Hầu Tử đẩy một cô em mới đến bên cạnh ra, quát về phía bà chủ Cực Sắc:
“Có hiểu quy tắc không hả, không hiểu thì dắt về dạy dỗ cho đàng hoàng, bé Linh của chúng tôi có thể so bì với mấy cô em này của cô à? Bọn họ cũng xứng à?”
“Đúng đúng, tôi dạy, tôi sẽ dạy đàng hoàng.”
Bà chủ vội vàng xoay người, đi đến bên cạnh bàn buffet lôi cô em tìm Du Linh bắt chuyện kia qua, túm cổ tay cô ta đi xuống lầu.
Đợi đi đến chỗ cửa thang máy không người, bà chủ tát một bạt tai, tức giận nói với cô em đó:
“Có phải cô điên rồi không? Lúc bảo cô đến, mấy thứ dặn dò cô quên hết rồi hả? Phụ nữ của mấy thiếu gia đó đưa đến, thân phận gì cô nhất định đừng nghe ngóng, cô còn hỏi, hỏi cái gì mà hỏi? Người bên cạnh Kỳ thiếu là người cô có thể tùy tiện tiếp lời sao?”
“Tôi, sao tôi biết được.”
Cô em bưng mặt khóc, vô cùng đáng thương, nói:
“Cô ta ăn mặc như thế, làm sao tôi biết thân phận của cô ta quan trọng như vậy chứ?”
“Cô đó nha.”
Bà chủ hung hăng nhéo cô em mới tới này, đè thấp giọng khiển trách:
“Những người có tiền này, có người nào mà không có chút mèo mỡ chứ? Cô nghĩ người cô hỏi là ai? Đó là em họ thân thiết của Kỳ Lạc có quan hệ huyết thống ba đời, chuyện của cậu ta ở Cực Sắc không ai không biết, cô mới tới cô không biết nghe ngóng thì cũng nên xem xem người khác làm thế nào, chuyện của cậu ta với em gái cậu ta không ai hỏi cả, mọi người biết ở trong lòng là được, có cô bị ngáo rồi mới bước lên tiếp cận một cách đui mù, có phải cô muốn hại chết tôi không hả?”
“Hả?”
Cô em bị đánh một bạt tai đã trợn to hai mắt nhìn, bị thông tin này làm cho hoảng sợ, tâm lý tò mò được khơi mào:
“Má mì à, quan hệ huyết thống ba đời ở trong nước là phạm phải loạn luân của luật hôn nhân rồi đó.”