Đổng Viên Viên cũng không quên, lúc ở bàn poker Du Linh ngồi ở giữa hai chân Kỳ Lạc hơn nữa hai người họ còn có thể hôn nhau không coi ai ra gì, cái kiểu hôn môi trực tiếp đó.
Đây.... đây tuyệt đối không thể là một cặp anh em bình thường.
Còn chưa dứt lời bà chủ Cực Sắc đã một tay che miệng Đổng Viên Viên lại, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó dựa về sau, bà ta châm một điếu thuốc, dựa vào bức tường hút vào rồi nhả ra khói thuốc, vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, nói:
“Vì thế cô cho rằng bốn năm trước tại sao Kỳ thiếu phải ra nước ngoài? Tại sao bé Linh lại sống chết không đi theo cậu ta?”
Sau đó, bà chủ Cực Sắc hút một hơi thuốc, cảnh cáo:
“Người đến Cực Sắc không có ai là sạch sẽ cả, cô nhìn mấy người có tiền này, bề ngoài người sống vẻ vang sáng lạng, thật ra bên trong mỗi người còn không biết là những thứ gì, chuyện của Kỳ thiếu sau này đừng nhắc đến nữa, ra khỏi Cực Sắc cô phải quên mọi thứ đã nhìn thấy ở đây, nếu không có kết cục gì bản thân cô nên suy nghĩ.”
Đổng Viên Viên gật đầu, trong lòng vẫn chưa bình tĩnh từ cơn hoảng, người có tiền đều chơi phóng đãng như vậy à?
Cận huyết ba đời đó.... trong lòng Kỳ Lạc rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, lại muốn đưa em gái anh ra nước ngoài để hợp pháp hóa cái loại ngược luyến huyết thống loạn luân này à?
Mẹ ơi.
Chậc chậc, biến thái quá đi.
Tiệc đã tàn phân nửa, thông thường đều sau mười giờ tối, Du Linh nhìn thời gian trên điện thoại, nghiêng người kéo ống tay áo của Kỳ Lạc, lại gần bên cạnh anh hỏi:
“Tan tiệc chưa, ngày mai anh còn phải đi làm nữa đó.”
Đều là người của xã hội rồi, không phải kiểu học sinh lấy tiền trong nhà ra ngoài chơi nữa, năm nay người trong cái nhóm này phần lớn đều phải vào xí nghiệp của gia đình lần lượt tiếp nhận gia nghiệp trong nhà.
Vì thế không thể cứ giống như trước được, chơi đùa đến rạng sáng mới tàn cuộc.
Kỳ Lạc gật đầu, nghiêng đầu lệch về phía Du Linh hôn vào môi cô.
Hầu Tử ngồi bên cạnh liền cười nói:
“Bé Linh vừa về, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh Lạc bọn anh đều được điều chỉnh tốt, lúc ở nước ngoài bọn anh không chơi đến ba bốn giờ sáng thì không tàn cuộc, đáng tiếc là bé Linh không đi cùng bọn anh.”
Du Linh nhíu mày lùi lại một chút, tránh né đôi môi của Kỳ Lạc, nhìn anh rồi thấp giọng hỏi:
“Tối chơi khuya như vậy, ngày hôm sau làm sao đi làm được?”
Dạ dày của anh vốn không khỏe, đám người này lại quậy điên cuồng, chỉ là Du Linh nhìn thấy Kỳ Lạc hôm nay đã uống không ít, lúc đó ở nước ngoài mỗi lần Kỳ Lạc phải uống bao nhiêu chứ?
Kỳ Lạc lại gần đặt trán lên vai cô, rồi lại đưa môi cắn vào cổ cô, anh thấp giọng hỏi trong tiếng cười mờ ám của đám người:
“Bây giờ mới quan tâm anh sao? Trước đây chưa từng nghĩ anh sống những ngày tháng như thế nào ở bên ngoài sao?”
Câu hỏi khó hiểu này có chút yếu ớt.
Du Linh nghe đến mức ngẩn người, hai tay ôm lấy toàn thân Kỳ Lạc đã đè cô xuống, cô hỏi:
“Có phải uống say rồi không?”
Cô nhớ đến một vài hồi ức không mấy vui vẻ, liền không muốn Kỳ Lạc lại uống tiếp nữa, cô đẩy Kỳ Lạc đứng dậy muốn đi về.
Kỳ Lạc cũng nghe lời, chỉ cần Du Linh chịu về anh căn bản là kiểu chiều theo ý cô.
Thế là ôm lấy Du Linh nói chuyện với bọn Hầu Tử, rồi đi vào thang máy.
“Có cần gọi tài xế không?”
Du Linh lấy chìa khóa xe trong túi quần của Kỳ Lạc ra, dìu anh vào ghế phó lái, cô tính toán trong lòng.
Gọi tài xế đưa cô về nhà trước, rồi lại đưa Kỳ Lạc về Kỳ gia, ừm.. kế hoạch cho tuyến đường này quá hay.