Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Kỳ Lạc thở hổn hển, vẫn là bỏ qua cho cô, bởi vì anh không đợi nỗi một cái bốn năm nữa, cũng không muốn dùng bốn năm để chậm rãi dẹp trận hỗn loạn của cô, anh muốn để cô hiểu, thật ra anh và cô nhất định phải có nhau.
 
Du Linh luống cuống tay chân bò lên ghế lái, vừa điều chỉnh vị trí, vừa giơ tay sờ dấu răng trên cổ của mình, dấu ấn sâu như vậy rách cả da rồi, ngày mai cái cổ chắc chắn sẽ bầm tím.
 
Cô buồn bực trong lòng, cô nghĩ Kỳ Lạc cũng không phải tuổi chó mà, sao lại cắn cô thành như vậy chứ? Có cần đi bệnh viện tiêm vắc xin ngừa chó dại không nhỉ?
 
Sau đó, Du Linh dịch chuyển suy nghĩ, chùi đi nước bọt mà Kỳ Lạc để lại trên cổ cô, nhìn lên vô lăng của Merc-Benz trị giá hơn cả triệu tệ này.
 
Má ơi, xe mà cuộc đời này cô sờ qua cũng chỉ có chiếc xe huấn luyện kia của trường mà thôi, lái chiếc xe hào sảng trên cả triệu này, trong lòng cô có chút sợ hãi đến luống cuống làm sao đây?
 
Thế là Du Linh quay đầu rồi lại nhìn Kỳ Lạc, anh thả lỏng nằm ở ghế lái, cánh tay đặt trên trán.
 
Du Linh lo lắng anh ngủ rồi, nên gọi anh một tiếng.
 
“Anh....”

 
“Hử?”
 
“Anh.”
 
“Đây.”
 
Cánh tay Kỳ Lạc vẫn gác trên trán, giọng mũi hơi nặng, nhìn dáng vẻ sắp ngủ rồi, Du Linh gọi anh một tiếng anh trả lời một tiếng, một lúc lâu cảm thấy xe vẫn chưa khởi động, Kỳ Lạc liền biết trong lòng Du Linh hoảng sợ rồi.
 
“Lái đi, tông anh đền.”
 
Du Linh liền bật cười, lái xe về phía trước, cô lên tiếng:
 
“Anh ơi, em thấy bây giờ em giống như đang nằm mơ vậy, à, chậc chậc, tông anh đền... Câu này thật là bá đạo, là anh trai vừa đẹp trai, vừa ấm áp, vừa nhiều tiền của em đã trở về ư?”
 
“Em có ngốc không hả?”
 
Kỳ Lạc ở trong xe không nhịn được cười, bốn năm nay lần đầu tiên tâm trạng tốt như vậy, buông cánh tay gác trên trán xuống, anh nghiêng đầu nhìn vành tai của Du Linh đang ngồi trên ghế lái, sau đó đột nhiên hỏi:
 
“Hôm nay dượng không về hả?”
 
“Em gọi điện thoại cho ba rồi, ông ấy vẫn đang họp ở tỉnh bên, phải đi đến mấy ngày lận.”
 
“Vậy về với anh, sáng mai cũng đỡ phải đến đón em.”
 

Kỳ Lạc đã sắp xếp xong lộ trình, nếu Du Linh không đưa anh về nhà, bản thân cô làm sao trở về đây? Chi bằng trực tiếp ở lại Kỳ gia một đêm.
 
Ngừng một chút, thấy Du Linh không nói chuyện, Kỳ Lạc nói thêm:
 
“Phòng của em vẫn còn, anh không cho bọn họ động đến.”
 
Cô có phòng riêng của mình ở Kỳ gia, chính là kế bên phòng Kỳ Lạc.
 
Du Linh vẫn không nói chuyện, lái xe chạy về hướng Kỳ gia, trong lòng cô có chút hoảng loạn, cảm thấy có vài người ở Kỳ gia cô sợ gặp phải.
 
Loại tâm trạng này của cô thật ra rất dễ hiểu, năm đó cô quyết làm loạn đến cùng, phải vạch rõ giới hạn với Kỳ Lạc, mỗi một người ở Kỳ gia đều khuyên cô, nhưng cô có chí khí nói không đi nước ngoài với Kỳ Lạc thì đánh chết cũng không đi.
 
Sau này dì cả của cô vẫn để cô đi nước ngoài học đại học, cô vẫn từ chối vô cùng dứt khoát như vậy.
 
Kết quả thì sao? Kết quả không đến hai năm, cô lại chạy đến Kỳ gia, có mất mặt, có xấu hổ không chứ?
 
Nhưng nhìn Kỳ Lạc say khướt ở bên cạnh, Du Linh thờ dài vẫn là lặng lẽ lái xe đến Kỳ gia.

 
Đợi xe chạy vào cổng lớn của biệt thự Kỳ gia, Du Linh đỗ xe xong, Chu Khai Khai của Kỳ gia và bà ngoại của Du Linh đều đi ra.
 
Kỳ Lạc tự mình mở cửa bước xuống xe, dựa vào bên cửa xe nghiêng ngã gọi một tiếng:
 
“Mẹ, bà ngoại.”
 
Du Linh xuống xe đi qua dìu anh, anh liền ôm lấy eo Du Linh, trông giống như say rượu đứng không vững vậy, Du Linh khó chịu trong lòng, bao nhiêu người của Kỳ gia đều đang nhìn kìa.
 
Nhưng Kỳ Lạc vẫn cứ muốn ôm cô, Du Linh vùng vẫy không ra cũng chỉ đành ngoan ngoãn gọi một tiếng với Chu Khai Khai và bà ngoài.
 
“Dì cả, bà ngoại.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận