Đương nhiên Du Linh cảm thấy đây là thăm dò, là giữa cậu bé và cô bé với nhau, đối với lòng hiếu kỳ có tính phát sinh, đây là thứ không nhiễm phải bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là khiến cô cảm thấy thoải mái mà thôi.
Cô vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi cô lớn hơn một chút bắt đầu kháng cự kiểu thân mật này, hai người mới kéo được chút khoảng cách.
Sau đó cô và Kỳ Lạc bắt đầu tích lũy mâu thuẫn, mà mâu thuẫn bùng nổ vào ngày sinh nhật cô mười sáu tuổi, anh trai hai mươi tuổi.
Dường như cũng là đêm khuya trăng tròn lên cao như vậy, cô ngồi trong phòng mình ôn bài, nghe thấy một tiếng ‘tùng’ phát ra từ phòng của anh trai bên cạnh, cô đứng dậy đến gần cửa sổ sát đất, đi qua ban công nhỏ của hai người, đứng bên ngoài cửa sổ sát đất nhìn anh trai của cô.
Anh mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu đen, hình như đã uống rượu, anh đứng trong phòng không mở đèn quay đầu nhìn cô, sau đó mở khóa cửa phòng mình và vẫy tay với cô đang bên ngoài cửa sổ.
Anh bảo cô đi vào.
Du Linh ôm một trái tim ngây thơ hồn nhiên, đẩy cửa phòng anh trai rồi bước vào.
Cô nhớ lúc đó mình còn hỏi anh sao lại uống rượu nhiều như vậy? Anh trai trở thành sinh viên thì đã khác rồi, bây giờ uống rượu, dì cả và dượng cả cũng không quản anh nữa.
Sau đó cô nhận thấy được anh trai giơ tay ôm lấy cô, dùng cánh tay của anh bắt đầu vuốt ve cô, từ đùi đến eo nhỏ, cuối cùng là mông, là sống lưng, vuốt ve da thịt của cô từng chút một, cũng giống như lúc cô còn nhỏ vậy, dễ chịu đến mức khiến cô ngáp dài.
Cô nhớ rất rõ, lúc đó tay Kỳ Lạc dừng lại, bàn tay to rút ra từ trong váy ngủ của cô, ôm lấy cô rồi hỏi:
“Mệt rồi hả?”
“Ừm.”
Du Linh nhắm mắt, vùi mặt vào lòng anh trai, nói một cách mơ mơ màng màng.
“Anh nè, em về phòng đây, em cũng lớn rồi anh đừng mò tới mò lui em nữa.”
Anh vuốt ve luôn khiến cô cảm thấy dễ chịu như vậy, nhưng lớn rồi, cô mơ hồ cũng biết được, như vậy là không đúng!
Chính là vì câu nói này, Du Linh không biết sao lại chọc giận Kỳ Lạc, anh đẩy cô lên giường, một tay vén vạt váy của cô, ngón tay đưa vào trong quần lót của cô, sau đó cắm vào huyệt của cô.
Lúc đó Du Linh còn không biết chuyện gì sắp xảy ra nữa, lần đầu anh trai dùng ngón tay cắm vào cơ thể cô, cô không làm gì được, ngón tay cọ xát trong vách tường non mềm của cô, ngoại trừ có chút đau, thật ra Du Linh không cảm nhận được gì cả.
Thật sự, Du Linh của bốn năm trước thuần khiết giống như một tờ giấy trắng vậy, nếu có người nói với cô, bơi cùng con trai cũng có thể mang thai, đoán chừng cô cũng sẽ tin.
Trong căn phòng không mở đèn, Du Linh ngồi bên mép giường, mạnh mẽ lôi kéo suy nghĩ của mình trở về từ trong ký ức, cô che mặt mình.
Xem cô đã nghĩ những gì này? Trong ký ức vậy mà toàn là cảm giác tiếp xúc khi anh trai dùng tay cắm vào cô, Du Linh cảm thấy cô điên thật rồi.
Thật sự, năm nay cô đã hai mươi tuổi rồi, cô đã xa anh trai bốn năm, trong bốn năm này cô sống không có bất kỳ dục vọng nào, sao anh trai vừa trở về cô liền bắt đầu nhớ đàn ông rồi?
Đúng, nhớ đàn ông, cô trống rỗng* rồi.
*Sống cuộc sống không có đàn ông, không có dục vọng nhiều năm nên trong người thấy trống rỗng.
Du Linh ngã trên giường, bình ổn lại hơi thở một chút, kéo chăn qua nghiêng người đi ngủ, ngay cả tắm cũng không muốn tắm, tâm trạng của cô bây giờ rối rắm chỉ muốn đi ngủ.
Đêm nay lại ngủ không ngon, dường như cô vừa ngủ thì bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ cô lại trở về Kỳ gia, nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trần nhà trên cao, cô đã trở về vào buổi tối hôm sinh nhật hai mươi tuổi của Kỳ Lạc, Du Linh ngây thơ hồn nhiên, chính vào cái đêm đó từ một cô gái chính thức trở thành một người phụ nữ.