Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Bắt đầu từ cái đêm bản thân mười sáu tuổi đó, tâm trí Du Linh nhanh chóng trưởng thành, đã hiểu được rất nhiều chuyện trước kia không hiểu.
 
Khi đó cô cũng không biết sự việc tại sao lại trở thành như vậy, cô vốn chỉ là ở trong phòng ôn bài, nghe được trong phòng của anh trai bên cạnh có tiếng động, liền đi qua xem.
 
Kết quả, sau đó… đã phát triển thành như thế.
 
Cho nên cô vẫn cứ nói với bản thân, đó là một chuyện ngoài ý muốn, Kỳ Lạc đã uống say, anh căn bản không biết tối hôm đó, người đã cùng anh xảy ra quan hệ là ai.
 
Thế là Du Linh cũng làm như tối hôm đó chưa từng xảy ra gì cả, cô phải làm cho mối quan hệ giữa cô và anh trai trở lại thành mối quan hệ anh em bình thường.
 
Cho nên cô giả vờ ngây ngốc, chết cũng sẽ không thừa nhận tối hôm đó xảy ra chuyện gì.
 
Như vậy mới có bùng nổ mâu thuẫn phía sau.

 
Tỉnh mộng rồi, buổi sáng hôm sau thức dậy, Du Linh tỉnh dậy trong lòng ngực của anh trai, cô có chút hốt hoảng, cô mười sáu tuổi tuổi hay là hai mươi tuổi?
 
Đây được coi là một giấc mộng xuân sao?
 
Thật ra cô sớm đã quên đi chi tiết cụ thể xảy ra vào buổi tối mười sáu tuổi tuổi đó rồi.
 
Nhưng cô lấy kinh nghiệm cuộc đời của hai mươi tuổi hiện tại để nhìn lại trận tình ái xảy ra năm mười sáu tuổi đó, sao cô lại chẳng có chút kỳ lạ với chuyện cô và anh trai sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ?
 
Hành động thân mật từ nhỏ đến lớn của hai người, sẽ nảy sinh quan hệ như vậy là chuyện sớm muộn.
 
Mười sáu tuổi là hơi sớm, nhưng lúc cô mười sáu tuổi, anh trai lúc đó đã hai mươi tuổi rồi, anh đã có đủ năng lực phán đoán, có thể phân biệt được bản thân làm ra hành động thế nào với em gái mới là thích hợp.
 
Anh chính là tên biến thái, từ khi còn nhỏ, thực ra Kỳ Lạc cũng chưa từng chỉ dẫn Du Linh thông thường.
 
Sau đó, Du Linh hai mươi tuổi rất nhanh đã hiểu ra, rốt cuộc tại sao cô lại mơ giấc mộng xuân đó.
 
Hôm qua anh trai ôm cô ngủ cả đêm, cô không biết anh làm sao mò đến trong phòng cô, hiện giờ tay của anh trai đang để trong quần lót của cô, bao lấy toàn bộ âm hộ của cô.
 
Bản thân anh thì đã cởi quần ra, mặc một chiếc quần lót góc bẹt bằng bông vải mỏng manh, gậy thịt trong đũng quần vừa thô vừa cứng chặn ở khe hở hai mép mông của cô.
 
Du Linh hai mươi tuổi, toàn bộ phần dưới đều ươn ướt, cô đây là bị tay của anh trai vuốt ve bao lâu rồi? Sao có thể như vậy?

 
Mặt cô đỏ bừng, cẩn thận lấy tay anh trai từ trong quần lót của cô ra.
 
Dồn hết tâm trí không nhìn thứ dựng đứng của anh trai, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay trơn bóng của anh trai, cắn môi rời giường, tìm một chiếc khăn lông ướt từ phòng tắm của cô, lau tay cho anh trai.
 
Anh quá quen đường quen lối rồi, âm thầm đưa tay vào trong quần lót của cô hại cô mơ mộng xuân, Du Linh hận không thể chặt tay của anh!
 
Du Linh tìm một cái cớ cho anh trai, có thể tối hôm qua anh trai ngủ mơ, cho nên tay mò vào quần lót của cô lúc nào bản thân anh cũng không biết.
 
Như vậy đi, là như vậy đi?
 
Kỳ Lạc cảm giác bàn tay được lau chùi dịu dàng, anh mở đôi mắt lim dim hẹp dài ra, nhìn thấy Du Linh, cô ngồi bên cạnh anh, sau lưng là cửa sổ sát đất.
 
Ngoài cửa sổ là một sân thượng, cái cây nhỏ anh và cô trồng đã rất lâu không có ai để ý, bắt đầu từ từ lớn lên không mục đích.
 
Nhưng ánh mặt trời vẫn to lớn chiếu đầy ngay sau lưng cô, tôn lên làn da trắng như sữa, mềm mại như lụa của cô, sạch sẽ khiến người ta muốn làm bạo.

 
Kỳ Lạc cứ nằm trên giường như vậy, hơi hí mắt nhìn cô.
 
Cô phát hiện anh đã tỉnh, bèn đỏ mặt, hỏi:
 
“Sao anh lại chạy lên giường em ngủ rồi?”
 
“Tối hôm qua đã đến rồi em ngủ quá say, anh đã vuốt ve em rất lâu, em cũng không có phản ứng.”
 
Kỳ Lạc đáp lại có chút tủi thân, nghiêng người sang một bên nằm trên giường, cách quần áo của Du Linh, nắm lấy một bên vú của cô mà nắn bóp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận