Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Chu Khai Khai đứng ngoài cửa, cau mày nhìn cánh cửa đóng chặt, đợi cả buổi Du Linh cũng không trả lời bà, liền quay đầu đi về phía phòng Kỳ Lạc kế bên, gõ cửa giống vậy. 
 
Bên trong cũng không trả lời bà một tiếng nào. 
 
Chu Khai Khai lại liếc nhìn cửa phòng của Du Linh, nhớ lại vừa rồi bà nghe thấy tiếng phảng phất đó ở cửa phòng của Du Linh, rồi lại tiếng rên ngắt quãng, gấp gáp quay lại, gấp đến độ giơ tay muốn gõ cửa phòng Du Linh. 
 
Nhưng lại dừng lại, sau đó xoa xoa mày đau đầu, thở dài một tiếng, sốt ruột khắp người trực tiếp xuống lầu. 
 
Bà vú đi lại, hỏi: 
 
“Thưa bà, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” 
 
Chu Khai Khai không nói gì, ngẩn người ra đó, nhìn khu vườn ngoài phòng khách hồi lâu mới lắc đầu, tâm trạng nặng nề, lại bất lực nói: 
 
“Gói lại cho Lạc Lạc với Linh Linh, để tụi nó mang theo trên đường đến công ty ăn.”
 
Bà biết, bà biết, điều này sao có thể được chứ
 
Trong phòng, giống như Chu Khai Khai, Du Linh rơi vào hoàn cảnh lúng túng không biết gì, cũng cảm thấy khủng khiếp như thế.
 
Thật sự quá khủng khiếp, cô nhắm mắt, cắn môi khóc, trên người đã bị Kỳ Lạc lột sạch, anh túm lấy eo cô, không ngừng rút ra đẩy vào.

 
Khóc cũng không dám khóc thành tiếng, sợ dì cả nghe rồi lại xông vào, anh vẫn dùng sức nong cô, dùng sức đâm cô. 
 
Du Linh rất khó chịu, toàn thân đều đang co rúm, chịu không nổi muốn hét lên, Kỳ Lạc lại hung hăng véo cằm cô, dùng lưỡi anh chặn lại tiếng hét của cô. 
 
Cô chỉ biết kìm lại nước mắt, rơi vào tình triều đang ồ ạt tới...
 
9 giờ 30 phút sáng, cách thời gian Chu Khai Khai gõ cửa phòng Du Linh cũng đã một tiếng rồi, đợi khi Kỳ Lạc và Du Linh từ trên lầu xuống, cả hai đều mặc quần áo chỉnh tề, nhìn có vẻ như không có chỗ nào bất thường.

 
Chu Khai Khai một mình ngồi trên ghế sofa da thật trong phòng khách, nghiêng người sang một bên, khuỷu tay chống lên tay vịn của ghế sofa, ngón tay đặt trên thái dương của mình, cũng không biết đang nghĩ gì mà lại như mất hồn.
 
Thấy Kỳ Lạc và Du Linh xuống lầu, lần lượt gọi bà. 
 
Chu Khai Khai vội đứng dậy, hơi lo lắng hỏi cả hai: 
 
“Mẹ nhờ vú gói đồ ăn sáng, hai con mang theo ăn trên đường."
 
Nói xong, bà vú lấy ra hai túi giấy, Du Linh nhận lấy, cúi đầu nói, “cám ơn”. 
 

Cô hôm nay mặc đồ công sở đã mua hôm qua, sơ mi trắng, chiếc váy tây đen, chân đi một đôi giày cao gót, tóc xõa dài, che gần hết những vết hôn trên cổ. 
 
Nhưng người có ý muốn nhìn, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cô. 
 
Chu Khai Khai mấp máy môi, vốn muốn nói với Du Linh vài câu, nhưng thấy cô cứ cúi đầu, vẻ mặt muốn khóc mà không khóc, trong lòng Chu Khai Khai cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được. Nóng lòng muốn mắng tên khốn Kỳ Lạc này mấy câu. 
 
Nhưng xét đến cùng Kỳ Lạc là con bà, Du Linh cũng cách bà một cái bụng, rốt cuộc Kỳ Lạc phát điên vì Du Linh đến mức nào, bốn năm nay Chu Khai Khai cũng đã thấy. 
 
Bà ủ rũ khua tay,
 
“Đi đi, mau đi làm, sao mà được chứ..."
 
“Mẹ, con đi đây.”
 
Kỳ Lạc nhướng mày, đưa tay nắm lấy tay Du Linh, đủ dũng khí có thể đương cả trời, cứ như thế dắt Du Linh ra khỏi cửa Kỳ gia. 
 
Du Linh chỉ kịp nói lời tạm biệt với dì cả, liền bị anh trai nhét vào ghế phụ. 
 
Hai tay cô ôm lấy hai phần ăn sáng, hơi lo lắng nhìn Kỳ Lạc ngồi ở ghế lái, hỏi: 
 
"Sao dì lại không hỏi tại sao chúng ta lại muộn như vậy?” 
 
Kỳ Lạc lái xe ra khỏi cổng lớn biệt thự Kỳ gia, cười hì hì một tiếng, xoay vô lăng hỏi: 
 
“Cần phải hỏi sao?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận