Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Du Linh đi về phía trước mang giày cao gót, bộ công sở hơi chật, chiếc váy công sở đen ôm lấy mông cô, nửa người trên là áo sơ mi màu trắng, khi đi đường mông hơi vặn vẹo, uốn éo đến mức sóng lòng Kỳ Lạc trào dâng.

 
Anh bước nhanh về phía trước, khi đang đợi thang máy anh vươn tay ra phía sau mông của Du Linh, bóp lấy cái mông mềm mại của cô qua lớp váy công sở. 
 
Du Linh tiến lên một bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Kỳ Lạc, nhỏ giọng mắng:
 
“Biến thái.”
 
“Vậy cũng là biến thái của mình em.” 
 
Tay Kỳ Lạc đặt lên đó, tiếp tục xoa mông của Du Linh, cô tránh né mấy lần, cuối cùng thang máy đã mở, anh cứ xoa mông cô, đẩy cô vào thang máy.
 
“Anh đừng như vậy.”
 
Vào thang máy, tay Kỳ Lạc còn chưa buông xuống, Du Linh đã nghiêng người hất tay anh ra mấy lần, mỗi lần anh đều có thể lập tức mò lại.
 
May mắn thay, thang máy này thuộc thang máy độc quyền của cấp cao ở công ty, vì vậy thường sẽ không có tạp vụ chờ lên, Du Linh cũng không thấy khó chịu lắm, cứ cãi nhau ầm ĩ với Kỳ Lạc giống như lúc nhỏ vậy. 

 

Cô đẩy Kỳ Lạc ra, dứt khoát đi qua bên còn lại của thang máy không đứng chung với Kỳ Lạc nữa, anh mỉm cười nhích lại gần, khóe môi nhếch lên, mang theo chút nhã nhặn không đứng đắn.
 
Du Linh không quan tâm anh nữa, càng chống lại anh, anh lại càng giống như phấn khởi vậy, thế là phớt lờ tay anh, mặc cho anh bóp mông cô, không nhẹ cũng không mạnh, giống như nhào bột vậy. 
 
Lúc này cửa thang máy đột nhiên mở ra, dọa Du Linh toàn thân run rẩy, nhìn thấy bộ trưởng bộ tài vụ đang đứng bên ngoài thang máy, mà Kỳ Lạc vẫn lười nhác dựa vào vách thang máy, đồ vest khoác trên cánh tay, mặc áo sơ mi trắng, cà vạt cũng không thắt. 
 
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, vẻ mặt không e sợ nhìn bộ trưởng tài vụ ở bên ngoài cửa, trong mắt chứa sự tàn ác.
 
Bộ trưởng tài vụ với nụ cười trên môi, vừa muốn chào hỏi Kỳ Lạc, nhưng ánh mắt dừng lại phát hiện tay kia của Kỳ Lạc đang đặt sau mông của Du Linh. 
 
Mà mặt Du Linh đỏ bừng. 

 
Người sáng suốt vừa nhìn là biết trong thang máy đang xảy ra chuyện gì. 
 
“Xin lỗi, tôi đi nhầm rồi.” 
 
Bộ trưởng tài vụ gấp gáp cúi đầu lùi lại, vốn muốn vào thang máy, đã mượn cớ không vào nữa. 
 
Kỳ Lạc chỉ quả thật là một hỗn thế ma vương trắng trợn.

 
Đợi khi cửa thang máy đóng lại, Du Linh chầm chậm quay đầu, nhìn Kỳ Lạc với vẻ mặt tức giận, anh nghiêng khuôn mặt đẹp không tì vết đó, nhướng mày nhìn cô. 
 
Du Linh mặc kệ anh, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa, cô tức giận trực tiếp xoay người lại, hất tay Kỳ Lạc ra. 
 
Đợi cửa thang máy mở ra, Du Linh đi trước Kỳ Lạc đi phía sau cô, cô vào phòng làm việc, còn chưa mở miệng nói chuyện  anh đã khóa cửa phòng làm việc lại. 
 
“Cạch cạch” một tiếng, âm thanh khóa cửa vang lên trong phòng làm việc rộng lớn. 
 
Du Linh vẫn chưa quay đầu, một cơ thể nam giới ấm áp phía sau kề sát lên người người cô. 
 
Kỳ Lạc ôm thật chặt lấy eo cô từ sau lưng, như sợ cô chạy mất vậy. 
 
“Anh, anh không thể như thế.”
 
Du Linh đứng trong phòng làm việc nhẹ nhàng vùng vẫy, sáng sớm đã làm với Kỳ Lạc một lần rồi, cô nghĩ Kỳ Lạc sẽ bớt phóng túng lại một chút, nào ngờ anh lại trở nên càng táo tợn hơn.
 
Đây là công ty đó. 
 
Du Linh quyết định nói chuyện rõ ràng với Kỳ Lạc, cô bị Kỳ Lạc ôm từ phía sau, cảm giác cằm của Kỳ Lạc đang đè ở huyệt thái dương của cô.
 
Cô tựa đầu một bên, áp lưng vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của anh và nói:
 
“Chúng ta như vậy thật sự quá trắng trợn, anh trai, sau này chúng ta có thể đừng làm những việc đó ở nơi công cộng không? Như vậy chúng ta có thể sẽ dễ bị người khác phát hiện.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận