Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Ánh mắt của người đời là một con dao sắc bén, con dao này treo trên đầu Kỳ Lạc, cũng rất nhiều năm rồi. 
 
Thật ra đối với phần tình cảm của anh dành cho Du Linh anh đã suy nghĩ khá trưởng thành rồi. 
 
Nếu đoạn tình cảm này phơi bày ra trước mặt người khác, sẽ không ai nghĩ Kỳ Lạc đúng. 
 
Vì vậy những năm này, anh có sự cam chịu và oan ức chính mình, không có ai đứng cùng anh, từ nhỏ đến lớn ngay cả người con gái anh thích, cũng luôn cho rằng anh sai rồi. 
 
Không hiểu sao, Du Linh bởi vì câu nói đó của Kỳ Lạc, “Anh trai chỉ thích Linh Linh” mà hốc mắt từ từ đỏ hoe. 
 
Cô bị anh liếm vành tai, cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của anh, một cảm giác tê dại tạo ra sau tai cô, tim đập nhẹ bình bịch. 
 
Cô đột nhiên cảm thấy, có phải bản thân hơi khốn nạn? Có phải những hành động của mình đã làm anh trai đau lòng rồi không?
 
Vì vậy anh trai mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay, bởi vì anh thích cô, nhưng cô luôn đẩy anh ra xa, luôn kéo xa khoảng cách của cô với anh. 
 
Cái đó gọi là dẫn dắt mối quan hệ anh em không bình thường trở về khuôn khổ anh em bình thường sống với nhau, thực sự cũng chỉ là Du Linh mượn cớ từ chối anh trai mà thôi. 
 
Cô sợ ánh mắt người đời, sợ những lời đàm tiếu, sợ bão táp dư luận. 
 
Sợ tất cả họ hàng liên kết lại phản đối sự loạn luân của cô và anh. 
 

Thế là bản thân Du Linh cũng phản đối lại mối quan hệ thân mật giữa cô và anh trai.

 
Nhưng trên thực tế, anh trai đã chuẩn bị xong mọi thứ cho họ rồi, bốn năm trước anh muốn đưa cô ra nước ngoài. 
 
Là bản thân cô không muốn, tự tay mình phá hỏng mọi thứ anh trai sắp đặt. 
 
Bỏ đi...Du Linh mặc cho anh hôn cổ mình, cô nhắm mắt lại, yếu ớt dựa vào lòng anh trai, hơi cam chịu nói:
 
“Anh, chúng ta không nói việc này nữa, binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, đi một bước nhìn một bước vậy, đừng nói nữa.” 
 
Trong lòng cô hơi bối rối, vì vậy né tránh vấn đề này, không muốn thảo luận nữa. 
 
Nhìn bộ dạng này của cô, Kỳ Lạc hơi mềm lòng, anh ôm lấy cô, thở dài rồi thấp giọng nói:
 
“Linh Linh, em đừng sợ, anh sẽ không để em chịu tổn thương, nếu em vẫn chưa sẵn sàng không muốn người khác biết mối quan hệ của chúng ta, vậy anh đồng ý với em, sẽ kiềm chế một chút, được không?”
 
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỳ Lạc, trong lòng khó chịu trả lời một tiếng, “Được”
 
Là cô nhát gan, anh trai đi trước mặt cô, chỉ là cô không có dũng khí sánh bước mà thôi. 
 
Cô thật sự rất sợ hãi. 

 
“Vậy sau này chúng ta muốn làm tình, thì ra ngoài, không ở Kỳ gia nữa.”

 
Giọng Kỳ Lạc đầy mê hoặc, một tay ôm lấy eo nhỏ của Du Linh, một tay đã cởi nút áo sơ mi của cô ra, luồn tay vào trong sơ mi của cô, vân vê đầu vú qua lớp áo ngực ren.

 
Cô khẽ cau mày, dựa vào vòng tay mềm mại của anh, lòng chua xót trả lời một tiếng, rồi đột nhiên phản ứng lại, cô… không phải cô từng nói, không làm tình với Kỳ Lạc nữa hay sao?
 
Sao lại biến thành đồng ý với anh trai, sau này muốn làm tình thì không làm ở Kỳ gia vậy?
 
Điều này, không đúng rồi, Du Linh trực giác dường như cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.

 
Lúc này, tất cả cúc áo của cô đã bị anh trai cởi ra rồi, anh đẩy chiếc áo ngực màu tím của cô xuống, lộ ra một bên ngực của cô, mà ngón tay của anh bây giờ đang kéo đầu vú cô, nhẹ nhàng giày vò. 
 
“Đi, đi làm rồi anh, anh muốn làm gì?”
 
Mặt Du Linh đỏ bừng, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Kỳ Lạc.

 
“Làm em đó, em mặc thế này, thật gợi tình.”
 
Kỳ Lạc ôm chặt cô, dùng một giọng nói rất trầm rất trầm, có hơi biến thái nói bên tai cô:
 
“Không phải vừa nãy em đồng ý với anh, sau này làm tình ở bên ngoài, không làm ở Kỳ gia, bây giờ chúng ta không phải đang ở bên ngoài sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận