Sau khi biết Kỳ Lạc về nước, Hoàn Mộng Nguyệt cũng lẽo đẽo theo về.
Kết quả đợi cô ta về nước, hôm nay muốn đi tìm người quen*, tìm Kỳ Lạc muốn một danh ngạch thực tập, nhưng tình cờ gặp phải Du Linh lại mặc một bộ đồ công sở đi ra từ thang máy.
*Là dựa vào cơ sở tình cảm với người đó để tìm những thứ vật chất.
“Em đi làm chút việc.”
Du Linh không thích Hoàn Mộng Nguyệt, vì thế cũng không muốn nói nhiều với Hoàn Mộng Nguyệt.
Thế là định lách qua Hoàn Mộng Nguyệt, đi lái xe của anh trai.
“Chị nói này, có ai không lịch sự như em không hả?”
Hoàn Mộng Nguyệt bị xem thường, giơ tay ngăn Du Linh lại, hỏi:
“Mặc kệ nói thế nào, tốt xấu gì chị cũng làm chị họ của em, nhìn thấy chị mà vẻ mặt xem thường, em thật là có giáo dục đó.”
“Bốn năm trước, chị Mộng Nguyệt đã không xem em là em gái rồi.”
Mặt Du Linh không chút thay đổi nhìn Hoàn Mộng Nguyệt đang giơ tay chặn cô, lấy chìa khóa xe của anh trai ra ấn mở khóa, đèn chiếc Merc-Benz cách đó không xa sáng lên, lúc này mới nói:
“Bản thân chị Mộng Nguyệt đã từng nói, có đứa em họ như em rất mất mặt, từ sáng đến tối chỉ biết chiếm lấy thời gian của anh Kỳ Lạc, vì thế căn bản không muốn có đứa em gái như em.”
Còn có những lời nói quá đáng hơn Du Linh không nói ra, năm đó cô rất thích chị gái Hoàn Mộng Nguyệt này, sau đó bị lời nói của Hoàn Mộng Nguyệt tổn thương rất buồn.
Năm đó, Hoàn Mộng Nguyệt rất là chua ngoa, sau khi Du Linh và Kỳ Lạc cắt đứt quan hệ, Hoàn Mộng Nguyệt trắng trợn xông đến trước mặt cô, mắng chửi Du Linh thấy sang bắt quàng làm họ, từ sáng đến tối cứ muốn Kỳ Lạc mua cho cô cái này cái kia, bởi vì ba Du không cho nên liền bòn rút Kỳ gia, quả thật không biết xấu hổ đến cực hạn.
Trận nhục mạ đó, khiến Du Linh chịu đủ tổn thương.
Cô khóc lóc giải thích, nói mình căn bản không nghĩ phức tạp như vậy, anh trai mua đồ cho cô, từ trước đến nay cô chưa từng hỏi giá tiền bao nhiêu, anh mua cho cô thì cô dùng thôi.
Nhưng thật ra có một vài nhãn hiệu cô cũng không biết hết, trước nay Kỳ Lạc chưa từng dạy cô khái niệm của đồ xa xỉ, anh thấy tốt, cô cũng thích, trước giờ cũng không phức tạp như người khác nghĩ.
Cái gì mà dồn hết tâm trí nịnh nọt anh trai, giả bộ ngây thơ, trong sáng trước mặt anh trai... Du Linh thật sự không có.
Sau này mãi cho đến khi cô rời khỏi Kỳ Lạc mới phát hiện thì ra một hộp văn phòng phẩm mà cô dùng, đối với người khác đều rất đắt, một cây bút chì cô dùng, người khác cũng có thể mua được mấy cây.
Tình cảm cô dành cho anh trai là đơn giản, không phức tạp, nhưng với người khác mà nói thì không còn là một ý nghĩa như vậy nữa.
Người khác sẽ tính toán, Kỳ Lạc lại mua cái gì cho Du Linh, Du Linh lại có được lợi ích bao nhiêu.
Đặc biệt là sự so sánh giữa những anh chị em họ này vô cùng nghiêm trọng.
Vì thế sau này Du Linh cãi nhau với Kỳ Lạc, người vui mừng nhất vẫn không phải là những họ hàng nghèo của Kỳ gia kia, mà là những chị em họ này.
Nhất là Hoàn Mộng Nguyệt, trực tiếp tấn công tới trước mặt Du Linh, mắng chửi cô xối xả, giống như hận không thể khiến cho Du Linh mau chóng tự sát chết đi vậy.
Cô ta căm ghét như vậy, nhiều năm nay lần đầu tiên đợi được Du Linh và Kỳ Lạc cãi nhau, lần đầu tiên có thể thoải mái mắng chửi Du Linh, không biết mắng đến mức vui sướng cỡ nào.
Cho nên bốn năm sau, để Du Linh lại nhìn thấy Hoàn Mộng Nguyệt, cô còn có thể thân thiết gọi Hoàn Mộng Nguyệt một tiếng chị gái được vậy mới là lạ đó.
“Đứng lại, tao nói mày đứng lại cho tao.”
Hoàn Mộng Nguyệt nhìn thấy Du Linh lách qua cô ta đi về phía một chiếc Merc-Benz, thì vô cùng tức giận.
“Tao kêu mày đứng lại mày không nghe thấy à? Xe lấy đâu ra hả? Ai cho mày chìa khóa xe?”
“Anh trai cho.”
Du Linh cố tình chọc tức Hoàn Mộng Nguyệt, mở cửa xe Merc-Benz của Kỳ Lạc rồi ngồi vào trong, mỉm cười nói với Hoàn Mộng Nguyệt:
“Anh trai nói để cho em lái, chị Mộng Nguyệt, chị cũng muốn lái hả? Em điện thoại nói cho anh trai nha, để anh ấy cho chị mượn mấy ngày, ai da em sắp không kịp rồi, anh trai bảo em đi làm việc cho anh ấy, xin lỗi nha chị Mộng Nguyệt, bye bye.”