Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Không phải thấy Kỳ Lạc đối tốt với cô nên ganh tị chứ? Khá lắm, bốn năm này Du Linh không học được nhiều thứ khác, ngược lại thành ngữ ‘cáo đội lớp hổ’ thì học rất tốt. 
 
Ai cũng dám đến dẫm lên chân cô, nhưng không một ai dám xúc phạm Kỳ Lạc.
 
Thấy cô lái xe Kỳ Lạc thì tức à? Có bản lĩnh thì tìm Kỳ Lạc mượn chìa khóa xe đi! Cái gì? Mượn không được, chị khó chịu, thực sự khó chịu á? Khó chịu cho bà xem. 
 
Hoàn Mộng Nguyệt tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, nhìn Du Linh đang lái chiếc xe Merc-Benz mới toanh đó mà đỉnh đầu đang sắp bốc hỏa lên rồi. 
 
Chính là như vậy, chỉ cần chỗ có Du Linh, tất cả lợi ích đều là của Du Linh, những người khác phấn đấu rất lâu đều không thể đạt được thứ đó, chỉ cần Du Linh muốn, Kỳ Lạc sẽ mua cho cô. 
 
Cũng là em gái của Kỳ Lạc, Hoàn Mộng Nguyệt dựa vào cái gì mà kém xa Du Linh nhiều như vậy? Dựa vào cái gì?
 

Ôm tâm trạng ghen tức, Hoàn Mộng Nguyệt giẫm giày cao gót, tức giận đi đến thang máy khách lên công ty của Kỳ Lạc.
 
Nhưng cô ta vẫn chưa nhìn thấy Kỳ Lạc, đã bị tiếp tân che lại, căn bản không thấy người của Kỳ Lạc. 
 
Hoàn Mộng Nguyệt tức giận giẫm giày cao gót, trực tiếp lái xe đến Kỳ gia. 
 
Cô ta chỉ là muốn vào công ty của Kỳ gia thực tập mà thôi, dựa vào cái gì mà Du Linh có thể vào, cô ta không thể vào? Cô ta muốn vào, thì phải chứng minh bản thân mình tốt hơn Du Linh mọi thứ, cái gì cũng có thể làm hơn Du Linh. 
 
Bên này Du Linh lái xe vào trong khách sạn năm sao, quẹt thẻ của Kỳ Lạc, sau khi đặt một căn phòng có cảnh không tệ, cô tắm rửa qua loa, thấy đã đến giờ liền đi đón Kỳ Lạc tan làm. 
 
Cô đậu xe dưới tầng hầm, nhìn Kỳ Lạc vừa nghe điện thoại, vừa cau mày đi ra, ngồi vào ghế phụ.
 
“Sao lại rắc rối như vậy? Con ở đây là trại tập trung họ hàng à?”
 
Kỳ Lạc vừa nói chuyện điện thoại, vừa đến Du Linh ngồi ở ghế lái, hôn lên má cô một cái, rồi mất kiên nhẫn nói chuyện với Chu Khai Khai trong điện thoại:
 
“Ba mẹ thích sắp xếp cô ta đến đâu thì đến đó đi, đừng có ở gần chỗ của con.”
 
“Chỗ khác đã không còn vị trí nào nữa rồi, chỉ có nhân sự bên con gần đây có nhiều thay đổi, nên tạm thời vẫn còn chỗ trống.”
 

Chu Khai Khai đang ngồi trong hoa viên của biệt thự, ngồi đối diện là em hai Chu Tâm Tâm, thế là Chu Khai Khai liếc nhìn Chu Tâm Tâm rồi đứng dậy, đi vào trong nhà bếp của biệt thự, mới nhỏ giọng nói với Kỳ Lạc:
 
“Con giúp mẹ một việc, Linh Linh đi đến chỗ con thực tập rồi, Mộng Nguyệt không đi, dì hai con sẽ có ý kiến.”
 
“Được, dù sao Kỳ gia là chỗ làm từ thiện.”
 
Kỳ Lạc cau mày lạnh lùng, mẹ anh đã nói với anh như vậy rồi, Anh có thể không để Mộng Nguyệt đến sao? Lại cười nhạt nói:

 
“Đừng có ai cũng so sánh với Du Linh, với cái đức tính đó của Hoàn Mộng Nguyệt, đến đầu ngón tay của Du Linh cũng không bằng.”
 
Du Linh ngồi ở ghế lái bên cạnh lắng nghe, hai má hơi đỏ, nghiêng đầu nhìn anh trai, trong lòng lo lắng, kéo góc áo của anh trai, muốn bảo anh đừng nói những lời như vậy.

 

Rất rõ ràng, Kỳ Lạc đang nói chuyện với dì cả, cho có thể đừng bảo vệ cô như vậy không, đừng có nói giọng điệu toàn thiên hạ Du Linh là tốt nhất giỏi nhất không ai so sánh được, như vậy rất dễ bị lộ. 
 
Tay cô được Kỳ Lạc nắm lấy, bàn tay lớn bao trùm bàn tay nhỏ của cô, trong ánh sáng lờ mờ của tầng hầm, Kỳ Lạc dùng sức ấn bàn tay nhỏ của Du Linh lên đũng quần của mình. 
 
Chu Khai Khai ở đầu dây bên kia cũng là bộ dạng không biết nói như thế nào, Kỳ Lạc bênh vực Du Linh như vậy, thân làm mẹ rất lo lắng. 
 
Lo lắng đủ điều, càng lo lắng hơn là sợ Kỳ Lạc chịu không nổi, để bạn bè thân thích khác nói ra nói vào. 
 
Vì vậy Hoàn Mộng Nguyệt không thể sắp xếp ở cạnh Kỳ Lạc, nhưng tình nghĩa giữa họ hàng với nhau Chu Khai Khai lại không gánh vác nỗi, chỉ có thể nghĩ cách đưa Hoàn Mộng Nguyệt vào trong công ty, xếp vào vị trí cách xa Kỳ Lạc một chút. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận