“Được rồi, cứ như vậy đi, con và Linh Linh có về ăn cơm tối không?”
Chu Khai Khai thực sự tan nát con tim vì Kỳ Lạc rồi, tính cách của đứa con chính bà sinh ra như thế nào, bà vẫn hiểu rõ, vì Du Linh mà chết cũng được, khuyên cũng khuyên không nổi, Chu Khai Khai chỉ biết mắt nhắm mắt mở mà nhìn.
“Không về.”
Kỳ Lạc đang nhắm mắt, đè tay Du Linh, đang cọ sát trên đũng quần của anh, cơ thể anh hết sức thoải mái dựa vào ghế phụ, nói với Chu Khai Khai trong điện thoại:
“Mẹ, mẹ dọn dẹp biệt thự ở Bán Sơn cho con một chút, trở về con sẽ chuyển đến đó ở.”
“Sao lại…”
Trong điện thoại, Chu Khai Khai lo lắng, Kỳ Lạc mới về nước chưa được mấy ngày ngày, đã muốn chuyển ra ngoài ở, mặc dù biệt thự Bán Sơn cũng là sản nghiệp của Kỳ gia, nhưng căn biệt thự đó ở ngoại ô, xung quanh phủ xanh quá nhiều, Kỳ Lạc ở đó sẽ rất bất tiện.
Nhưng Chu Khai Khai rất nhanh đã hiểu ý, sợ là Kỳ Lạc muốn sống chung với Du Linh rồi.
Ngay lập tức, Chu Khai Khai bắt đầu nhồi máu cơ tim, bà cuống quít, mang theo chút cầu mắn hỏi:
“A Lạc à con ở một mình à? Thật ra ở nhà cũng rất tốt, đừng chuyển đi, bên đó không có người.”
Kỳ Lạc đã cứng rồi, anh tháo dây an toàn trên người Du Linh ra, kéo cô từ ghế lái sang ghế phụ, đè sau ót Du Linh hôn lên mặt cô, nói:
“Kỳ gia quá ồn ào, con và Du Linh ở chung, đừng lo lắng.”
Du Linh nằm trên người Kỳ Lạc, vừa nghe, bị dọa đến mức tim gan đều run rẩy, cô đang giãy giụa không thành tiếng, eo cô bị một tay Kỳ Lạc ôm chặt, hai chân của cô buộc phải vắt ngang lên đùi của Kỳ Lạc.
Chu Khai Khai ở đầu dây bên kia nghe lời của Kỳ Lạc, thở dài dài trong lòng, quả nhiên là như vậy, Kỳ Lạc muốn chuyển đến biệt thự Bán Sơn, là để cùng ở với Du Linh.
Bà đứng trong bếp nhà mình, đỡ trán, có hơi buồn bực:
“Mẹ nói con nè, sao không thể kiềm chế một chút chứ? Con bắt nó đến Bán Sơn ở, con bảo mẹ giải thích sao với dì ba dượng ba con đây?”
Câu này có ẩn ý, nhưng nghe xong Kỳ Lạc lại cười nhẹ, anh đang ở trong chiếc xe chật hẹp, đè sau ót của Du Linh, mút lấy cánh môi cô, một tay đưa xuống, bóp lấy vú cô qua lớp áo sơ mi, nói:
“Có gì mà kiềm chế? Mẹ, không phải mẹ biết tâm ý của con là gì rồi sao?”
“Con quá trắng trợn rồi đó.”
Chu Khai Khai bị lời của Kỳ Lạc chọc giận, thấp giọng tức giận nói:
“Mẹ để con thỏa sức không phải vì mẹ đồng ý cho con làm như vậy, Kỳ Lạc, mẹ chỉ sợ Kỳ gia không thể mất đi người này!”
“Vậy thì giữ bí mật cho kĩ”
Kỳ Lạc buông lỏng sau ót của Du Linh, cô lùi lại thật nhanh, anh túm lấy eo nhỏ của cô, đuổi theo môi của cô, cô cứ né, anh cứ đuổi, đã không còn kiên nhẫn nói chuyện điện thoại với mẹ nữa, chỉ nói:
“Cứ như vậy đi, mẹ, bên con còn có việc, tối nay con không về.”
Anh cúp điện thoại của Chu Khai Khai, tiện tay ném điện thoại, ánh mắt giận dữ nhìn Du Linh đang ngồi trên người anh, hỏi:
“Né cái gì, qua đây.”
“Đừng, sẽ bị nhìn thấy đó.”
Du Linh lắc đầu, trên gương mặt có vẻ sợ hãi, cô đã nghe thấy hết cuộc điện thoại giữa dì cả với Kỳ Lạc, chắc chắn dì cả đã biết chuyện giữa cô và Kỳ Lạc rồi.
Cảm giác này khiến cô rất sợ hãi, cô biết dì cả không đồng ý, nhưng Kỳ Lạc rõ ràng đã được mọi người xung quanh chiều hư, không làm theo ý của anh, ai biết anh sẽ làm ra những chuyện gì?
“Đã nói em qua đây, không nghe lời!”
Bỗng nhiên Kỳ Lạc để ghế nằm ngang, Du Linh không chú ý, lập tức đã nằm trên người Kỳ Lạc, cô vừa ngửa cổ lên, đã bị hai tay của Kỳ Lạc ôm mặt, giữ chặt cô, không để cô động đậy.