“Mỗi buổi tối anh đều sẽ nhớ Linh Linh, sau đó nằm trên giường tự an ủi, nhưng làm mãi không ra, không phải Linh Linh, ngay cả tự an ủi cũng làm không ra.”
Trong không gian xe mờ ám, Kỳ Lạc cử động nửa thân trên của mình, trên gương mặt anh tuấn có sự tủi thân vô cùng, giống như một cậu bé bị ngược đãi vậy, anh nhìn Du Linh, ở phía trên cô hỏi:
“Linh Linh có nhớ anh trai không?”
“Có.”
Hai má Du Linh ửng đỏ, giơ tay ôm cổ Kỳ Lạc, ‘nhớ’ của cô chắc là khác với ‘nhớ’ của Kỳ Lạc, trước kỳ nghỉ hè này Du Linh hoàn toàn không nghĩ rằng, sẽ làm tình với anh trai lần nữa.
Cô nhớ Kỳ Lạc, chỉ là nỗi nhớ anh trai đơn thuần mà thôi.
Du Linh không nhịn được triền miên môi lưỡi của Kỳ Lạc, cô không tự chủ thuận theo cử động của anh trai mà nâng mông mình lên, thút thít nói:
“Xin lỗi anh, sau này Linh Linh không đẩy anh ra nữa, anh trai, xin lỗi...”
Cô xin lỗi rồi, biết sai rồi, Du Linh biết sai rồi, anh trai có thể đừng giận nữa, đừng giày vò cô nữa không?
Nước mắt chảy theo khóe mắt rơi xuống mái tóc đen của cô.
Kỳ Lạc chấp nhận lời xin lỗi của cô, anh hôn trả Du Linh, đưa tay kéo khóa quần, kéo quần lót của Du Linh ra, hung hăng cắm gậy thịt đã cứng lên từ lâu của mình vào trong huyệt vô cùng lầy lội của cô.
“Con bé lẳng lơ gợi tình này!”
Kỳ Lạc mắng, cùng với sự đau đớn của Du Linh đồng thời được giãn ra, anh cúi đầu, cắn vào vú mềm mại của cô cách lớp áo lót và môi cô, giọng điệu kiêu ngạo mà lại cất cao hỏi:
“Bé lẳng lơ có thích anh trai chơi em không? Có thích không?”
“Thích.... Thích...”
Du Linh tách hai chân rộng ra một chút, nằm trên ghế tựa, quấn lấy eo của anh trai, tiện cho anh đâm sâu hơn vào trong cơ thể cô, cô không nhịn được khẽ rên, hai tay vòng qua tấm lưng rắn chắc của anh trai, tiếng kêu gào tan vỡ mà đau đớn:
“Chơi em, anh trai, chơi em đi anh, anh ơi...”
“Mẹ nó.”
Kỳ Lạc bị từng tiếng gọi của Du Linh làm cho eo cũng phải mềm nhũn, mắt anh đỏ lên, kìm nén ham muốn bắn vào, tức giận đâm cô, đây chính là một con bé lẳng lơ gợi tình, thật sự muốn lấy mạng của anh rồi.
Trong bãi giữ xe ngầm rộng lớn không một bóng người, từng chiếc xe yên tĩnh nằm ở từng ô đậu xe, duy chỉ có chiếc Merc-Benz của Kỳ Lạc là lắc lư lên xuống.
Xe việt dã đô thị uy vũ khí phách, cũng không ngăn được tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía của đôi nam nữ, chấn động đến mức vô cùng kịch liệt.
Lúc này, trong biệt thự Kỳ gia, Chu Tâm Tâm và Hàn Mộng Nguyệt vẫn luôn ở lại từ sáng đến tối, sau khi ăn tối ở Kỳ gia xong, cuối cùng Chu Tâm Tâm không nhịn được liền hỏi chị cả của bà ta – Chu Khai Khai:
“Sao A Lạc vừa vào công ty đã phải tăng ca rồi? Giờ này còn chưa về ăn cơm, dạ dày kia lại không chịu nổi nữa rồi.”
“Nó... Hôm nay nó có hẹn với bạn rồi.”
Chu Khai Khai ngồi trên sô pha, che giấu thay Kỳ Lạc, bà đau đầu giơ tay xoa ấn đường, trong lòng vừa giận vừa lo, nhưng lại không thể không che giấu giúp Kỳ Lạc.
Lại nhìn sang vẻ mặt tủi thân của Hoàn Mộng Nguyệt ngồi bên cạnh Chu Tâm Tâm, Chu Khai Khai liền nhức đầu, khuyên nhủ Hoàn Mộng Nguyệt:
“Bây giờ anh trai cháu vừa bắt đầu tiếp nhận công ty, rất nhiều vấn đề cũng chưa hiểu rõ, chức vụ kia của cháu cũng rất quan trọng, cái gọi là một đời vua một đời thần, Mộng Nguyệt à cháu học tập cho giỏi, tương lai giúp anh trai cháu làm việc, Kỳ gia sẽ không bạc đãi cháu.”
Như sự nghiệp của Kỳ gia bây giờ, thật ra vẫn mang ý nghĩ doanh nghiệp gia tộc có tỉ lệ rất lớn, bắt đầu từ đời cụ ông, đã có truyền thống trọng dụng họ hàng có huyết thống.
Trong tầng lớp quản lý của công ty cũng có vài họ hàng của Kỳ gia, nhưng nhìn chung vẫn có người có năng lực làm việc.