Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Đương nhiên Chu Khai Khai cũng hy vọng Hoàn Mộng Nguyệt thành tài, mới nói lại những lời này, dẫu sao Kỳ Lạc cũng sắp nhậm chức, thủ đoạn làm việc phải phù hợp với kiểu dứt khoát hẳn hoi của người trẻ tuổi, cái thời người già như ba Kỳ có rất nhiều tư tưởng đều đã ngừng phát triển rồi, không hợp với lối suy nghĩ của người trẻ nữa.
 
Nhưng, Chu Khai Khai vừa nói như vậy, Hoàn Mộng Nguyệt liền mếu máo nói với Chu Khai Khai:
 
“Dì cả, dượng cả sắp xếp cháu đến công ty của anh bán hàng, cái này cháu không ý kiến, nhưng tại sao Du Linh có thể làm thư ký bên cạnh anh trai chứ? Bây giờ Du Linh mới học năm ba, ngành đang học còn là văn học Trung Quốc cổ đại, căn bản không cùng ngành với kinh doanh, hơn nữa hôm nay con thấy nó lái xe anh trai đi chơi, chiếc xe hiệu hàng triệu tệ, nó lái đi khắp nơi, dì cả, con cảm thấy so với con mà nói, Du Linh nên xuống tầng thấp nhất rèn giũa lại.”
 
Cháu có thể so sánh với Du Linh sao? Chu Khai Khai im lặng nhìn Hoàn Mộng Nguyệt, từng cơn đau đầu bùng nổ, Du Linh thì khác, Kỳ Lạc cố ý bồi dưỡng nó ở bên cạnh.
 
Nói thật thì người của Kỳ gia trước nay chưa từng trông cậy Du Linh có thể giúp Kỳ gia việc gì, chỉ mong đừng làm cho Kỳ Lạc phát điên tự hại mình là được rồi.
 
Những cái khác, Du Linh có thành tài hay không, Chu Khai Khai không hy vọng, dù sao Kỳ gia có thể nuôi nổi Du Linh cả đời.
 
Nhưng lời này sao có thể nói với Hoàn Mộng Nguyệt được, thậm chí Chu Khai Khai cũng không dám mở miệng nói.

 
Bà lắc đầu bất lực, phất tay thở dài:
 
“Ai da, kệ Linh Linh đi, nó vui là được.”
 
“Chị cả!”
 
Vừa nghe Chu Khai Khai nói vậy, Chu Tâm Tâm liền khó chịu, bà ta ngồi bên cạnh Chu Khai Khai, nói một cách không vui:
 
“Chị cả, A Lạc bên trọng bên khinh thì thôi, sao ngay cả chị cũng như thế, đến cả Thủ Đô Du Linh cũng chưa từng đi, vừa vào công ty thực tập thì đã cầm được năm nghìn tệ một tháng, đạo lý này vốn dĩ không thể nào nói nỗi, hơn nữa nó thì làm được gì chứ? Ngay cả chuyện ngành cũng không đúng, nó vui là được, vậy Mộng Nguyệt bọn em sao lại không thể vui là được?”
 
“Nếu Mộng Nguyệt có thể khôn khéo được một nửa Linh Linh bọn em, thì em thấy nó cũng có thể vui là được.”
 
Người nói chính là Chu Khoái Khoái đang đứng ở cổng lớn Kỳ gia.
 
Chỉ nhìn thấy bà mặc một bộ váy liền màu đỏ sậm, nhanh chóng bước qua, ngồi xuống bên cạnh Chu Khai Khai, nói với Chu Tâm Tâm:
 
“Chị hai à, thật sự không phải em nói chị, Linh Linh nhà em làm gì chị chứ, từ sáng đến tối chỉ biết sắp xếp Linh Linh nhà bọn em không đúng, chị nghĩ Mộng Nguyệt nhà các chị tốt như vậy, chị tìm A Lạc mà nói đi, để A Lạc cũng đối xử với Mộng Nguyệt tốt hơn, đừng có từ sáng tới tối tốt với em họ này, xem nhẹ em họ kia.”
 
“Tôi nói nè dì ba...!”
 

Chu Tâm Tâm vừa nghe vậy liền không phục, quay đầu qua muốn cãi nhau với Chu Khoái Khoái:
 
Chị cả - Chu Khai Khai bị kẹp giữa hai người, có chút tức giận:
 
“Được rồi, đừng cãi nhau vì chút chuyện nhỏ như vậy.”
 
Bà phát hiện Chu Tâm Tâm và Chu Khoái Khoái hoàn toàn không rõ chân tướng sự việc, vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà lại sắp cãi nhau, Chu Khai Khai biết sự thật, nhưng lại không thể nói.
 
Chỉ có thể nghiêng đầu tràn đầy hổ thẹn, bà nắm lấy tay của dì ba Chu Khoái Khoái, nói:
 
“Dì ba à, em nghe lời một chút đừng tị nạnh với chị hai của em nhiều như vậy.”
 
Rồi lại quay đầu tìm dì hai Chu Tâm Tâm, trách mắng:
 
“A Lạc và Du Linh thân nhau từ nhỏ, trong lòng nó có khoảng cách thân sơ của chính nó, một bề trên như em cứ lo chuyện của con cháu làm gì? Mộng Nguyệt học giỏi, tương lai lương thưởng sẽ thấy rõ, nếu bây giờ trong lòng không cân bằng, năm nay không thực tập, năm sau Mộng Nguyệt tốt nghiệp rồi thực tập sau cũng được.”

*
Có thể mọi người có chút choáng với tên của mấy chị em Chu gia, mọi người chỉ cần nhớ bốn chữ ‘vui vẻ hạnh phúc’ này là được rồi, xếp lần lượt theo thứ tự, chị cả Chu Khai Khai, chị hai Chu Tâm Tâm, chị ba Chu Khoái Khoái, chị tư Chu Lạc Lạc.... Chu Lạc Lạc vẫn chưa xuất hiện!
 
Chu Khai Khai sinh Kỳ Lạc.
 
Chu Tâm Tâm sinh Hoàn Mộng Nguyệt.
 
Chu Khoái Khoái sinh Du Linh.
 
Chu Lạc Lạc.... Không thể tiết lộ!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận