Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Thật ra nói tới nói lui, ý của Chu Tâm Tâm và Hoàn Mộng Nguyệt là vì Kỳ Lạc quá tốt với Du Linh, nhưng thái độ với Hoàn Mộng Nguyệt cứ như vậy, trong lòng họ bất bình mà thôi.
 
Du Linh không cần làm gì cả, lại có thể có lương một tháng năm nghìn tệ, còn được lái xe Merc-Benz của Kỳ Lạc, Hoàn Mộng Nguyệt cũng vào công ty của Kỳ Lạc giống vậy, nhưng bị sắp xếp xuống bộ phận tiêu thụ tầng dưới cùng bán đồ.
 
Đổi lại người khác, ai phục?
 
Nhưng bây giờ đến chị cả Chu Khai Khai cũng nói giúp Du Linh, Chu Tâm Tâm và Hoàn Mộng Nguyệt còn có thể nói gì?
 
Tức giận cũng chỉ có thể nén trong lòng.
 
Mà Chu Khoái Khoái đắc ý, nghĩ ban đầu khi Du Linh và Kỳ Lạc làm ầm ĩ, Chu Tâm Tâm xem thường bà không ít, còn đặc biệt dùng hết của cải để đưa Hoàn Mộng Nguyệt ra nước ngoài, đến trường học của Kỳ Lạc.
 
Họ tưởng rằng Hoàn Mộng Nguyệt có thể thay thế vị trí của Du Linh trong lòng Kỳ Lạc sao?

 
Muốn Du Linh và Kỳ Lạc, hai người từ nhỏ đã tình cảm thân thiết, sao có thể cãi nhau, xa cách bốn năm mà có thể tình cảm phai nhạt?
 
Bây giờ Du Linh và Kỳ Lạc, hai anh em hòa thuận lại rồi, đối đãi với Du Linh không biết tốt hơn bao nhiêu so với Hoàn Mộng Nguyệt.
 
Điều này khiến cho Chu Khoái Khoái trong nháy mắt đã có một cảm giác hãnh diện.
 
Bà lại để Chu Tâm Tâm xem thường bà, ha ha ha!
 
“Ôi, đúng rồi, hai anh em nó tăng ca à? Sao còn chưa về?”
 
Ánh mắt của Chu Khoái Khoái liếc lên lầu, trong tay còn cầm một túi quần áo của Du Linh, nói với Chu Khai Khai:
 
“Em giúp Linh Linh thu dọn vài bộ quần áo của nó qua đây, sao còn chưa về chứ? Chao ôi chị cả, A Lạc tăng ca thì cũng được đi, Linh Linh chúng ta sao cũng phải cùng tăng ca chung chứ?”
 
“Yếu đuối!”
 
Chu Tâm Tâm ngồi bên cạnh chị cả, không nhịn được liền thấp giọng nói một câu.
 
“Tăng ca thì sao? Thực tập sinh nào mà không tăng ca chứ, thật là có được lợi ích còn khoe mã, chuyện gì cũng không làm được, cầm năm nghìn tệ một tháng còn không tăng ca, làm gì có chuyện tốt như vậy?”
 
“Được rồi, đừng nói nữa! Nói tới nói lui lại muốn cãi nhau.”
 

Chị cả Chu Khoái Khoái đứng dậy, đi thẳng vào phòng bếp dặn dò dì vú gọt trái cây.
 
Chu Khoái Khoái hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn sắc mặt khó coi của Chu Tâm Tâm, lấy điện thoại ra gọi cho Du Linh, thể hiện sự quan tâm của người làm mẹ.
 
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong phòng khách sạn, Du Linh đang ôm lấy Kỳ Lạc, hai người thân thể trần truồng, gậy thịt của anh trai còn đâm trong cơ thể Du Linh.
 
Cô bị tiếng chuông đến bất thình lình kích thích cả người run lên, siết chặt gậy thịt của anh trai, ngọ ngoạy:
 
“Có điện thoại đến, anh, anh…”
 
“Chút nữa bắt máy.”
 
Kỳ Lạc túm lấy mông của Du Linh, đẩy nhanh tốc độ chuyển động, đâm cô đến mức linh hồn cũng sắp tiêu tan, khi tiếng chuông reo lên mấy lần, cuối cùng lúc trở nên yên tĩnh, lúc này mới bắn lên ngoài cơ thể cô.
 
Sau đó, anh vỗ lấy cái mông trắng như tuyết của Du Linh:
 

“Đi tắm đi, anh hút điếu thuốc rồi đến.”
 
Du Linh chống cơ thể đầy xanh tím đỏ khắp nơi lên, cầm lấy một cái khăn tắm màu trắng bên cạnh, quấn lấy mình, cả người không còn sức đi vào phòng tắm.
 
Dáng vẻ bị chơi quá mạnh, hai chân đi đường cũng không thể khép lại kia, đập vào mắt Kỳ Lạc, khiến cho gậy thịt của anh vừa mới rút ra lại từ từ cứng lên.
 
Anh đứng dậy khoác áo choàng tắm, cầm gạt tàn đi đến bên cửa kính sát đất, mở cửa sổ kính ra thoáng khí một chút, sau đó dựa vào cửa kính sát đất, châm một điếu rồi hút, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, con ngươi sâu thẳm, kiềm chế ham muốn của anh xuống.
 
Nhu cầu không đủ, Kỳ Lạc không dễ gì có được bảo bối này, thật sự muốn thế nào cũng không đủ, hận không thể đâm gậy thịt của mình một ngày 24 giờ trong cơ thể của Du Linh.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận