Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Điện thoại đặt ở đầu giường của Du Linh lại vang lên, Kỳ Lạc quay đầu, trở lại bên giường cầm lên, vừa nhìn là một người gọi là “hội trưởng” gọi đến, anh cau mày nghe máy, bên trong truyền đến một giọng nam trẻ tuổi, tràn đầy tinh thần phấn chấn.
 
“Alo, Linh Linh hả? Anh đã đến thành phố X, có cơ hội làm hướng dẫn cho anh không?”
 
Thành phố X cũng không phải là một thành phố du lịch, thời tiết nóng như lò lửa này đến thành phố X, nếu không phải là có việc gì rất quan trọng, rất đặc biệt, tuyệt đối là ăn không ngồi rồi.
 
“Cậu là?”
 
Kỳ Lạc dựa vào cửa kính, điếu thuốc trong tay nhấn vào trong gạt tàn thuốc, chậm rãi nhả ra một hơi khói.
 
Phía bên kia yên lặng hồi lâu, dường như không kịp phản ứng tại sao điện thoại của Du Linh lại có một người đàn ông nghe máy.
 
Đầu bên kia điện thoại hơi lúng túng nói:
 
“Xin lỗi, tôi tìm Du Linh, tôi là bạn học đại học của Du Linh.”
 

“Cô ấy đang tắm.”
 
Kỳ Lạc cầm điện thoại của Du Linh, trong con ngươi dâng lên sự lạnh lùng, cho dù đối phương có phải là bạn học chung đại học với Du Linh hay không, anh rất không thích có đàn ông gọi điện cho Du Linh.
 
Thậm chí không thích có đàn ông tiếp cận Du Linh.
 
“Xin lỗi, vậy tôi... đợi một lát nữa gọi lại?”
 
Phía bên kia tựa như thăm dò thân phận của Kỳ Lạc, dẫu sao có thể nói ra câu Du Linh bây giờ đang tắm như vậy, nhất định là người có quan hệ rất thân thiết với Du Linh rồi.
 
Nhưng trước kia cũng không nghe Du Linh nói có bạn trai.
 
Kỳ Lạc dựa vào bên cửa sổ, mí mắt hơi rũ một chút, cười khẽ một tiếng như ra oai:
 
“Không cần, tôi bảo cô ấy nghe điện thoại.”
 
Nói rồi, anh đứng thẳng, đi thẳng đến cửa phòng tắm, vặn mở cửa phòng, nói với Du Linh đang trần như nhộng đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa:
 
“Linh Linh, điện thoại.”
 
Du Linh đang nhắm mắt, mặc cho nước chảy từ mặt cô xuống, thuận theo cơ thể mảnh khảnh tuyệt đẹp của cô trượt xuống một mạch, nghe vậy, cô vội vàng tắt vòi sen.
 
Chìa tay về phía anh trai nói chuyện, nhận lấy điện thoại, mở mắt ra xem, là hội trưởng hội học sinh của trường đại học của cô gọi đến.
 
Bèn trừng mắt nhìn Kỳ Lạc một cái, xoay người nhận máy, hỏi:
 
“Alo, hội trưởng, có việc gì không?”

 
Ngực của người đàn ông dựa vào sau lưng cô, Kỳ Lạc đã cởi áo ngủ trên người xuống, cũng trần truồng như Du Linh, đứng dưới vòi hoa sen đã tắt.
 
Anh cúi đầu cắn lấy tai của cô, bàn tay xoa nhẹ eo cô, xuôi theo bụng dưới trực tiếp mò đến vùng tam giác giữa hai chân của cô.
 
“Là như vầy, hôm nay anh đã đến thành phố X, vì nghe nói em là người Hồ Nam, cho nên...”
 
Bên kia điện thoại, Thẩm Diêu nói đến phần sau thì không nói tiếp được, cậu ta chuyển chủ đề, hỏi:
 
“Người vừa nhận điện thoại là gì của em vậy?”
 
Du Linh bị anh trai ôm từ sau lưng, vừa muốn trả lời là anh trai của cô, không ngờ, khe thịt giữa hai chân bị Kỳ Lạc tách ra, ngón tay dài của anh cứ như vậy chọc vào cửa huyệt của cô.
 
Họ vừa mới kết thúc một trận tình ái, lúc này, trong huyệt của Du Linh còn rất ướt, bị ngón tay của Kỳ Lạc chọc vào một cái.
 
“A...”
 
Du Linh vẫn cầm điện thoại kêu nhỏ một tiếng, quay đầu liếc nhìn Kỳ Lạc, cơ thể vì bị vật lạ xâm nhập, khóe mắt hiện lên một sự quyến rũ.
 

Nhưng lại ý thức được bản thân còn đang nói chuyện điện thoại với hội trưởng hội học sinh đại học, liền vội cắn môi nuốt tiếng rên rỉ sắp thốt ra của mình xuống, ra sức dùng giọng ổn định nói:
 
“Là...”
 
“Bạn trai.”
 
Kỳ Lạc nói nhỏ bên tai của cô, ngón tay ra vào trong huyệt của Du Linh, nói một cách đầy uy hiếp:
 
“Em dám nói anh là anh trai của em thử xem.”
 
Du Linh bị anh trai xâm nhập, hơi cau mày đau đớn, nói với Thẩm Diêu trong điện thoại:
 
“Bạn trai của em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận