Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

“Xin lỗi, không có hẹn trước tôi không thể cho cô vào, nếu muốn gặp Kỳ tổng, có thể đến quầy tiếp tân lầu một để đặt lịch hẹn trước, bây giờ là thời gian làm việc.”
 
Bộ dạng thư ký cố chấp không cho vào, dáng vẻ bà ấy khoảng bốn mươi tuổi, là người ba Kỳ cử cho Kỳ Lạc, đáng sợ chính là Du Linh không hiểu gì cả, cái gì cũng không biết làm, căn bản không giúp được Kỳ Lạc bất cứ công văn gì.
 
Vì thế Kỳ gia liền phân cho Kỳ Lạc một thư ký có kinh nghiệm đầy mình, đương nhiên, về mặt xử lý việc công rất chuyên nghiệp, giúp ông chủ chặn người khác cũng khéo léo.
 
Cho dù Hoàn Mộng Nguyệt nói thế nào, thư ký vẫn sống chết không cho Hoàn Mộng Nguyệt bước vào.
 
Hoàn Mộng Nguyệt phát bực với bà cô này, cô ta xoay người điện thoại cho Du Linh, lạnh lùng chất vấn:
 
“Em chết ở đâu rồi, kêu em đến thực tập chứ không phải lấy tiền cho em đến để chơi, không thể làm chút việc thư ký nên làm được à?”
 
Nếu bây giờ người ngồi ở cửa văn phòng của Kỳ Lạc không phải bà cô cố chấp không cho vào kia mà là cái bánh bao mềm dễ bắt nạt như Du Linh, thì Hoàn Mộng Nguyệt đã gặp được Kỳ Lạc từ lâu rồi.
 
Cũng không đến mức bị bà cô kia chọc tức gần chết.
 
Mà Du Linh thì sao, thân là thư ký thực tập của Kỳ Lạc, mỗi ngày làm được việc gì chứ? Cô ta cãi nhau với bà cô thư ký này cả buổi, vậy mà mãi vẫn không thấy Du Linh xuất hiện.
 
Chuyện này khiến Hoàn Mộng Nguyệt vô cùng tức giận, trút toàn bộ cơn tức giận nhận được từ chỗ bà cô kia lên đầu Du Linh.
 
Cô ta cứ chất vấn Du Linh, thân là thư ký của Kỳ Lạc, rốt cuộc nên làm cái gì, tại sao cô ta đã đứng bên ngoài văn phòng của Kỳ Lạc nói chuyện với bà cô lâu như vậy rồi, Du Linh lại không xuất hiện?
 
Du Linh đang lái xe bên ngoài, vẻ mặt bất lực, oán thầm trong lòng, cô là thư ký của Kỳ Lạc, chuyện nên làm chính là lên giường với anh trai.
 
Đương nhiên, câu này không thể nói cho Hoàn Mộng Nguyệt nghe, chỉ có thể lạnh lùng nói:
 
“Anh trai sai em đi chuyển nhà cho anh ấy, không rảnh gây sự với chị, em nên làm thư ký như thế nào, đương nhiên có anh trai nhắc nhở, chị là ai chứ? Quản cả em à?”
 
“Chuyển nhà? Chuyển nhà gì?”
 
Hoàn Mộng Nguyệt thấy không đúng, sao cô ta không biết chuyện Kỳ Lạc muốn chuyển nhà chứ? Tại sao không ai nói với cô ta, anh trai muốn chuyển nhà?
 
Chuyển đi đâu chứ?
 
Tại sao những chuyện liên quan đến anh trai, Hoàn Mộng Nguyệt luôn là người cuối cùng biết được? Tại sao anh trai muốn chuyển nhà, cũng chỉ để Du Linh giúp anh chuyển, nhưng cô ta ngay cả biết cũng không xứng được biết sao?
 
Lúc nào cũng là Du Linh, một người đứng cách Kỳ Lạc rất rất gần, cho dù Du Linh không ở bên cạnh Kỳ Lạc, thế giới của anh cũng cách cô ta rất xa.
 
Sự ganh tị trong lòng Hoàn Mộng Nguyệt, giống như cỏ dại đang trổ hoa vậy.
 
Cô ta trực tiếp xoay người đi vào thang máy, gọi điện thoại mách với mẹ cô ta.
 
Lúc này Du Linh đã lái chiếc Merc-Benz của Kỳ Lạc, đến Kỳ gia.
 
Biệt thự Bán Sơn vẫn đang dọn dẹp, Du Linh đưa anh trai đến công ty thì bị anh trai đuổi về nhà thu dọn hành lý của anh, phải trực tiếp đưa đến biệt thự Bán Sơn cho anh trai, tiện thể vào phòng anh trai lấy chìa khóa dự phòng của chiếc Merc-Benz kia.
 
Chiếc xe đó của anh là xe mới lúc anh vừa về nước đã mua, bản thân anh tổng cộng cũng không lái được mấy lần, khi ở cùng Du Linh đều để cho cô lái, anh vui vẻ ngồi ở ghế phụ ung dung tự tại.
 
Vì thế cứ để Du Linh mang chìa khóa dự phòng của xe đi, sau này chiếc xe đó dứt khoát để Du Linh lái là xong rồi.
 
Vốn dĩ Du Linh cũng từng từ chối, nhưng anh trai lại nói thư ký chính là chân sai vặt của ông chủ, kèm thêm chiếc xe tiện cho Du Linh chạy vặt.
 
Ví dụ như chuyện chuyển nhà này, nên để một thư ký như Du Linh đi làm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui