Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Khi Du Linh đến Kỳ gia, ba chị em của Chu gia, còn có bà ngoại đều ở nhà.
 
Mấy người phụ nữ ngồi trò chuyện trong phòng khách của Kỳ gia, nhìn thấy Du Linh đến, dì hai Chu Tâm Tâm của Chu gia đương nhiên đã biết chuyện Du Linh thực tập lấy tiền mà không làm việc từ chỗ Hoàn Mộng Nguyệt, nên càng nói chuyện một cách kỳ quái:
 
“Sao lại về rồi, dì nói nè Linh Linh, tiền lương của cháu mỗi tháng năm nghìn tệ, thật là dễ lấy nha, chị Mộng Nguyệt của cháu phải đến đứng quầy để trải nghiệm cuộc sống, cháu thì hay rồi, thời gian đi làm lại về trở về chuyển nhà.”
 
“Vậy để chị Mộng Nguyệt đổi với cháu đi, cháu không có ý kiến! Dì hai.”
 
Du Linh cười híp mắt, cô thật sự không có ý kiến, cho cô đến đứng quầy cô cũng chịu mà, vốn dĩ khởi điểm của Du Linh đã thấp, trở về thành phố X còn nghĩ phải đến KFC làm thêm hè, cô không có điểm xuất phát cao như Hoàn Mộng Nguyệt, cũng không ra nước ngoài, đương nhiên không thể hiện được đến mức đó.
 
Chỉ là cô muốn đổi với Hoàn Mộng Nguyệt, e rằng Kỳ Lạc không đồng ý.

 
Chuyện Hoàn Mộng Nguyệt có thể làm, Du Linh có thể làm, nhưng chuyện Du Linh có thể làm, sợ là Hoàn Mộng Nguyệt không thể làm...
 
Dì hai Chu Tâm Tâm của Chu gia bị thái độ này của Du Linh làm cho tức giận đến nỗi cái mũi cũng xiêu vẹo.
 
Bà ta vừa muốn nói chuyện, mẹ của Du Linh – Chu Khoái Khoái liền gây sự với Chu Tâm Tâm, chỉ nghe thấy dì ba Chu Khoái Khoái tức giận nói:
 
“Chị hai, lời này của chị rốt cuộc có ý gì? Du Linh nhà bọn em là một đứa con gái, trong thời tiết nóng nực thế này, còn phải chạy tới chạy lui vì chuyện của A Lạc, đây lẽ nào không phải đóng góp sức lao động sao? Mộng Nguyệt mấy chị đứng quầy còn được mở điều hòa, Linh Linh bọn em quả thật là làm khổ sai cho anh trai của nó mà, dựa vào cái gì nói tiền lương năm nghìn tệ một tháng là dễ lấy chứ?”
 
Lại cãi lại cãi.... Chị cả Chu Khai Khai xoa xoa huyệt thái dương, thật là đau đầu, bà nhìn sang bà cụ Chu gia giống như cầu cứu, hy vọng mẹ có thể ra mặt, để hai đứa này im miệng.
 
Cụ Chu như không nhìn thấy, đứng dậy đi về phía Du Linh, hỏi:
 
“Anh cháu sống một mình ở Bán Sơn hả? Vậy sao mà được, cháu có đi không? Cháu đi theo anh cháu đi, cháu phải chăm lo cho cuộc sống của anh trai, đừng để nó làm việc muộn quá, đừng để mệt quá, mang theo nhiều quần áo chút, nếu không muốn tự giặt, cứ đem về bảo dì vú của Kỳ gia giặt cho...”
 
Cụ nhà nói ríu rít, chỉ sợ Kỳ Lạc sẽ bị ủy khuất.
 
Chu Khai Khai bên cạnh ban đầu muốn khuyên can vội vàng đứng dậy, một tay đỡ lấy cụ Chu, nói:
 

“Mẹ, Linh Linh không phải là người làm của Kỳ Lạc, mẹ đừng nói vậy.”
 
Kỳ Lạc đã rất có lỗi với Du Linh rồi, cụ Chu không hiểu gì cả, cứ ở đây dặn dò mù quáng, trong lòng Chu Khai Khai rất áy náy.
 
Sau đó, Chu Khai Khai quay sang Du Linh, trong đôi mắt chất chứa sự hổ thẹn, bà giơ tay kéo tay Du Linh, dịu dàng nói:
 
“Đứa trẻ ngoan, cháu vào phòng anh trai thu dọn đi, đừng để ý họ.”
 
Du Linh ‘ơ’ một tiếng, rũ mắt, xoay người đi lên lầu hai vào phòng Kỳ Lạc.
 
Cô dám trực tiếp với dì hai của cô, nhưng lại không dám nhìn vào mắt dì cả, bởi vì dì cả biết chuyện của cô và anh trai.
 
Vì thế Du Linh không dám đối mặt với dì.

 
Đây là chuyện rất mất mặt, trên mảnh đất này mà nói, để đứa bé được dưỡng dạy tốt, cận huyết ba đời không cho phép kết hôn, con cháu của cả hai sinh ra có tỷ lệ dị dạng rất lớn, cho nên anh em họ tuyệt đối không thể ở bên nhau.
 
Là mẹ ruột của Kỳ Lạc, sao có thể đồng ý cho Du Linh và Kỳ Lạc ở bên nhau chứ? Đó là liên quan đến sức khỏe con cháu của Kỳ gia.
 
Sở dĩ Chu Khai Khai nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng với Du Linh như vậy, cũng là vị Chu Khai Khai đã hết cách với Kỳ Lạc.
 
Con một ba đời của Kỳ gia, Kỳ Lạc có thể chết vì Du Linh, Chu Khai Khai có thể làm sao được? Bà cũng rất khó xử, bà cũng rất rối rắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận