Du Linh cong lưng giúp anh trai thu dọn hành lý, lấy quần áo trong tủ đồ của anh trai ra, gấp từng bộ quần áo của anh lại, cô giơ tay vén tóc dài ở bên má ra sau tai, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Khai Khai cầm một hộp gỗ lớn đi vào.
“Linh Linh, nào.”
Dì cả Chu Khai Khai cầm hộp gỗ trong tay ngồi bên giường Kỳ Lạc, gọi Du Linh ngồi xuống, đặt chiếc hộp gỗ lớn nặng trĩu vào tay Du Linh.
Bà ra hiệu cho Du Linh, “Mở ra xem xem.”
Du Linh cúi đầu, góc váy rũ dưới mép giường, che nửa mắt cá chân của cô, cô nhìn thấy bên trong chiếc hộp gỗ trên tay cô, được bỏ đầy ắp trang sức.
Toàn bộ đều là nhãn hiệu xa xỉ, có thể bảo đảm chất lượng.
“Linh Linh à, dì cả không tránh né cứ nói thẳng ra vậy, cũng không vòng vo với cháu nữa, anh trai cháu có suy nghĩ gì với cháu, cháu đã lớn, chắc cũng biết rồi.
Chu Khai Khai giơ tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc bên má Du Linh ra phía sau, trong đôi mắt có chút không đành lòng và thương xót.
“Kỳ gia có lỗi với cháu, dì cả thay anh trai, thay cả Kỳ gia xin lỗi cháu.”
“Dì cả muốn cháu rời xa anh trai ạ?”
Du Linh cúi đầu, trong tay đang bê một chiếc hộp trang sức quý báu, một chiếc hộp lớn như vậy, cộng lại ít nhất cũng có trên mười triệu rồi, trang sức quý giá đừng thấy chỉ có một món, một món có thể bán hơn mấy trăm nghìn, đều rất bình thường.
Ý của dì cả là muốn tặng hộp trang sức này cho Du Linh, để Du Linh rời xa Kỳ Lạc sao?
Giống như cảnh diễn trong phim truyền hình, mẹ nam chính chạy đến đưa chi phiếu cho nữ chính, để nữ chính rời xa nam chính.
Sau đó nữ chính tức giận xé nát chí phiếu, hét lên một tiếng, cháu quen anh XX không phải là vì tiền, đừng dùng tiền để sỉ nhục cháu!
Du Linh cảm thấy có phải mình cũng cần hét lên một tiếng như vậy, mới có thể xứng đáng với sự ‘sỉ nhục’ của dì cả không?
Hay là ám chỉ cho dì cả của cô, trang sức không dễ đổi tiền mặt, dứt khoát cho cô chi phiếu đi....
“Không, không phải.”
Chu Khai Khai vội phủ nhận, chỉ sợ Du Linh nghĩ sai, bà đưa tay, nắm lấy tay Du Linh, thương tiếc nói:
“Cháu à, cháu là mạng sống của anh trai cháu, nếu cháu rời khỏi A Lạc, ai biết được A Lạc sẽ phát điên thế nào, ý của dì cả.... Ý của dì cả là, con cháu một ba đời của Kỳ gia, gia sản lớn như vậy cũng không thể hủy hoại trong tay Kỳ Lạc được, Linh Linh, dì cả không hy vọng cháu rời xa anh trai, nhưng anh trai không thể lấy cháu, cháu hiểu ý dì cả không?”
Ý của bà là muốn Du Linh làm tình nhân của Kỳ Lạc, cả đời này ở bên cạnh Kỳ Lạc, cái kiểu không thấy được ánh sáng kia, nhưng Kỳ Lạc sẽ lấy người khác, sinh cháu của Kỳ gia với người khác!!!
Du Linh không nói gì, cô rũ mắt nhìn hộp trang sức trong tay, lòng cô có một loại cảm giác khó chịu, từng chút từng chút từng chút, làm nhòe đi trái tim cô.
Bởi vì có quan hệ huyết thống, vì thế cô không thể kết hôn với anh trai, cũng không thể sinh con, nhưng Kỳ gia cần người kế thừa, vợ của anh trai, sẽ không phải Du Linh.
Mẹ của con anh trai, sẽ không phải là Du Linh.
Cô mỉm cười, nghiêng đầu nhìn dì cả, nuốt nỗi buồn xuống yết hầu, “Cháu hiểu, dì cả, cháu đều....hiểu....”
Sao có thể không hiểu chứ, chỉ là bị dì cả nói trắng ra như vậy, cứ thế mà vết sẹo tự lừa mình dối người của Du Linh bị mở ra, cô hơi đau mà thôi.
Chu Khai Khai không đành lòng nhìn nụ cười trên gương mặt Du Linh, bà thở dài, đứng dậy xoa đầu Du Linh, ra khỏi phòng Kỳ Lạc.
Đây vốn dĩ chính là một chuyện sai trái, nói ra làm Kỳ gia mất mặt, Chu gia cũng mất mặt, Chu Khai Khai làm như vậy, đã là giác ngộ lớn nhất của bà rồi.