Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Dì cả đi khỏi, để lại một mình Du Linh ngồi bên mép giường của Kỳ Lạc, cũng không nhìn hộp trang sức trong tay, chỉ đứng dậy giúp anh trai thu dọn quần áo, xếp rồi lại xếp quần áo, cô bật khóc khó hiểu.
 
Một giọt nước mắt, một giọt, rồi lại một giọt rơi trên áo sơ mi của anh trai, cô hít mũi, cười một tiếng tự giễu, tiếp tục xếp quần áo.
 
Dì hai và Hoàn Mộng Nguyệt, luôn cho rằng là Du Linh độc chiếm Kỳ Lạc, thật ra là Kỳ Lạc độc chiếm Du Linh.
 
Anh khống chế cô trong cuộc đời anh, cả đời cũng không nhìn thấy ánh sáng, cả đời không thể trở thành một người vợ, thậm chí một người mẹ.
 
Là Kỳ Lạc, đã độc chiếm Du Linh.
 
Thu dọn xong hành lý, Du Linh cầm chìa khóa xe dự phòng của anh trai, lái xe đem hành lý của anh đến biệt thự Bán Sơn, sắp xếp ngay ngắn cho anh.
 
Sau đó, cô ngồi trong căn biệt thự được trang hoàng xa hoa, to lớn như vậy, yên lặng ngắm nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
 
Không khí ở đây trong lành, diện tích phủ xanh rất lớn, người giúp việc đã quét dọn xong rồi, đến nhìn Du Linh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, lễ phép hỏi:
 
“Cô chủ, xin hỏi còn chỗ nào cần quét dọn nữa không ạ?”
 
“Hết rồi ạ.”
 
Vẻ mặt Du Linh thẫn thờ lắc đầu, bảo người giúp việc rời khỏi, tiếp tục ngồi ngây ngốc trên sô pha.
 
Chính và lúc này, điện thoại của Kỳ Lạc gọi đến, Du Linh rũ mắt nhìn hai chữ ‘anh trai’ trên màn hình điện thoại, đột nhiên không muốn nghe điện thoại của anh.
 

Cô muốn chia tay với anh, thật sự.
 
Nhưng anh vẫn liên tục gọi cho cô, cô rũ mắt, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn nghe máy, cô khẽ ‘alo’ một tiếng.
 
“Đến trưa cũng không gọi cho anh, em không nhớ anh à?”
 
Giọng nói của Kỳ Lạc, từ trong điện thoại truyền ra, có vài ý oán trách.
 
“Không nhớ, em đang bận đây”.
 
Ôm hai đầu gối, Du Linh co rút trên ghế sô pha lớn, điều hòa trong biệt thự mở rất đủ, cô cảm thấy rất lạnh.
 
“Bận gì? Anh đã gọi cho em mấy lần, em cũng không nghe.”
 
“Bận chuyển nhà cho anh nè.”
 
Cô hít hít mũi, cằm đặt trên đầu gối, nước mắt cứ rơi xuống như vậy.
 
“Sao vậy? Có phải đang khóc không?”
 
Kỳ Lạc ở bên kia điện thoại, nghe được tiếng Du Linh đang hít mũi, anh đột nhiên nghiêm nghị.
 
“Đã xảy ra chuyện gì?”
 

“Không có gì, chỉ là vừa nãy mở điều hòa, ngủ một giấc trên sô pha nên mũi hơi nghẹt.
 
Du Linh không muốn để Kỳ Lạc biết nhiều như vậy, nếu để anh biết dì cả nói những lời đó, đưa ra những ám chỉ đó, không biết Kỳ Lạc sẽ làm ra những chuyện gì.
 
Cô có chút sợ hãi.
 
Bên kia điện thoại, Kỳ Lạc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể ngồi tựa lên ghế, sờ sống mũi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cưng chiều nói:
 
“Lên giường ngủ đi, anh sắp tan làm rồi, anh tự qua đó, em không cần tới đón anh đâu.”
 
“Để em đón đi, tiện thể ra ngoài mua ít đồ dùng hằng ngày.”
 
Du Linh cắn răng, chợt có chút oán giận nói:
 
“Quẹt thẻ của anh mua, bây giờ em phải tiêu tiền của anh trai, mua cho anh phá sản luôn!”
 
“Bé con, chỉ dựa vào con bé keo kiệt như em, có thể làm anh phá sản sao?”
 
Đầu bên kia điện thoại, Kỳ Lạc dựa vào ghế bật cười, tâm trạng rất vui, nói:
 
“Mua đi, muốn mua gì thì mua cái đó, anh trai nuôi em.”
 
“Được, bây giờ em sẽ đi mua mua mua.”
 
Nghe điện thoại, Du Linh đứng dậy từ trên sô pha như mất hồn, bỏ hộp trang sức của dì cả cho cô vào tủ quần áo.
 
Vốn dĩ cô phải về nhà mình, lấy hành lý của cô, nhưng bây giờ Du Linh đổi ý rồi, cô phải mua mua mua, cứ dùng tiền của anh trai để mua mua mua.
 
Đời người đã bất công như vậy rồi, còn không cho cô shopping mua đồ, sống sung sướng một chút sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận