“Chậc, quyết tâm rồi.”
Kỳ Lạc ở bên kia điện thoại mỉm cười, cũng không cảm thấy Du Linh nói muốn đi mua sắm có vấn đề gì cả, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Du Linh trong điện thoại:
“Ăn cơm trưa trước đi, bốn giờ chiều đến đón anh, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, hôm nay ăn cơm tối trong nhà mới của chúng ta.”
Anh đã không chờ được nữa rồi, muốn trải qua thế giới hai người của bọn họ với Du Linh, khi ở nước ngoài, trong nhà không có người giúp việc, cũng không ăn được món ăn có mùi vị chính gốc trong nước, Kỳ Lạc thường tự mình nấu ăn.
Lúc đó anh đã nghĩ, đợi có một ngày, anh và Du Linh hai người sống riêng rồi, anh sẽ nấu ăn cho Du Linh, hai người ở nhà lớn cũng được, nhà nhỏ cũng được, có tiền cũng được, không có tiền cũng được.
Anh muốn sống ngày tháng chỉ hai người với Du Linh.
Có cô là được rồi.
Nhưng mãi cho đến khi trong điện thoại của anh không ngừng gửi tin nhắn tiêu dùng thẻ tín dụng, Kỳ Lạc bắt đầu cảm thấy vấn đề có chút không bình thường rồi.
Du Linh nói mua sắm, không phải đang đùa với anh trai, cô thật sự đang mua sắm, một thỏi son quyền trượng hơn nghìn tệ, cô mua một lần đủ tất cả số màu, quần áo toàn chọn món trên mười nghìn tệ, một lần mua mười mấy hai mươi bộ, giày ba nghìn trở xuống cô cũng không thèm nhìn, còn làm cho mình một thẻ thẩm mỹ VIP trăm nghìn tệ.
Kỳ Lạc hơi nhíu mày, không phải vì tiếc số tiền mà Du Linh tiêu, mà hai thái độ tiêu xài từ đầu đến cuối của Du Linh hoàn toàn trái ngược nhau.
Liên kết lại tiếng mũi của cô trong điện thoại.
Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Kỳ Lạc im lặng không lên tiếng xử lý xong công việc, đến giờ tan làm, anh trực tiếp hoãn lại giấy tờ trên bàn làm việc, thu dọn đồ đạc, tự mình đi xuống lầu.
Du Linh đang lái xe, cứ đợi trong tầng hầm như thế.
Thấy anh trai lên xe, cô nở nụ cười với anh, Kỳ Lạc phớt lờ cô, cô liền ngồi vào chỗ ghế lái, hỏi:
“Đến siêu thị ở bên chỗ Bán Sơn mua đồ ăn hả?”
“Trực tiếp về nhà.”
Kỳ Lạc ngồi trên ghế phụ, cởi âu phục trên người, mở ống tay áo sơ mi, tùy ý xắn tay áo lên tới khuỷu tay.
Nhíu chặt mày, cơ thể căng thẳng, bầu không khí hơi nghiêm túc.
Du Linh đã mua một đống thứ, bây giờ không có tâm trạng gì để quan sát Kỳ Lạc, cô trực tiếp lái xe, cả đoạn đường yên lặng lái xe đến ngôi biệt thự Bán Sơn.
Càng yên lặng, Kỳ Lạc liền biết, chuyện càng lớn.
Lái xe vào trong gara, Du Linh tắt máy, vừa muốn lấy chìa khóa xuống xe, chìa khóa đã bị Kỳ Lạc lấy đi, khóa cửa xe lại.
Cô nghiêng đầu nhìn Kỳ Lạc, ánh mắt anh nhìn về phía trước, mím chặt môi, lên tiếng hỏi:
“Có gì nói với anh không?”
Du Linh rũ ánh mắt xuống, ngồi lại trên ghế, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Tâm trạng cô không tốt lắm, không muốn cãi nhau với Kỳ Lạc, nhưng giờ phút này, cũng không muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện với Kỳ Lạc.
Vậy thì quá làm khó cô rồi.
Sắc mặt Kỳ Lạc dần tái nhợt, anh tháo dây an toàn, nghiêng người qua, một tay khoác lên ghế của cô, một tay khoác lên vô lăng, hỏi:
“Du Linh, em có thể một ngày thẳng thắn với anh một chút, nói với anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, rốt cuộc trong lòng em nghĩ gì? Được không?”
Đừng cứ có gì cũng buồn bực trong lòng, thật ra tất cả đều có thể nói với Kỳ Lạc, cô chắc chắn, cô không chắc, cũng có thể nói với anh.
Anh thật sự không ngại giúp cô che mưa chắn gió, vượt mọi chông gai.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô gặp phải chuyện gì, cô phải nói với anh, phải để anh biết.
Anh muốn anh và Du Linh, không chỉ có thể thẳng thắn với nhau trên cơ thể, trong tâm hồn cũng có thể thẳng thắn một chút.