Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Du Linh nghiêng đầu, giương tròng mắt bị một tầng sương mờ che phủ, đèn cảm ứng trong ga ra đã tắt dần, toàn bộ buồng xe và ga ra, giống như chiếc lồng bảo vệ từng tầng từng tầng, che phủ cô và anh trai trong không gian nhỏ tầng tầng như vậy.
 
Eo của cô giãn ra, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hôn lấy anh trai.
 
Cô không muốn để anh trai tiếp tục hỏi, anh biết thì có thể làm gì? Cưới cô sao? Sinh con với cô sao?
 
Nghĩ như vậy, bản thân Du Linh cũng cảm thấy buồn cười vô lý.
 
“Du Linh!”
 
Kỳ Lạc ủ rũ, gọi cô một tiếng đầy tức giận, âm thanh khá lớn, kêu sáng cả đèn cảm ứng trong ga ra.
 
Sáng sủa trở lại, dường như Du Linh có chút sợ anh nổi giận, dứt khoát chặn môi của anh trai lại, học cách anh mút cô, để mút cánh môi mỏng của anh trai.
 
Kỳ Lạc giận đến nghiến răng, lui về phía sau.
 
Cô bám theo, anh cứ lui, cô cứ tiến, cuối cùng Kỳ Lạc đã ngồi yên ở ghế phụ, Du Linh dứt khoát leo từ ghế lái sang ghế phụ, sải bước ngồi trên đùi của anh trai, trực tiếp lấp kín môi của anh trai.
 

“Du Linh, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em!”
 
Kỳ Lạc nghiêng đầu, giọng nói rõ ràng có chút yếu ớt, ban nãy vì sự không thẳng thắn của Du Linh mà trong lòng giận ngút trời, lại bị dáng vẻ chậm rãi, từng chút từng chút, cứng rắn này của Du Linh mài giũa cơn giận của anh thành ngọn lửa dục vọng.
 
Đôi môi nghênh đón sự truy đuổi của Du Linh, đèn cảm ứng từ từ tối lại, giọng của Kỳ Lạc có chút hụt hơi.
 
Du Linh sải bước ngồi trên đùi của Kỳ Lạc, dứt khoát cởi áo thun trên người xuống, lộ ra nửa thân trên mặc áo ngực màu đen, sau đó ôm lấy đầu của anh trai, lại hôn lấy anh.
 
“Con bé yêu tinh này!”
 
Kỳ Lạc đã được Du Linh chiêu đãi như vậy từ khi nào? Từ nhỏ đến lớn, đều là anh chủ động đòi hỏi cô, khi nào cô đòi anh chứ?
 
“Chính là yêu tinh, cũng là yêu tinh chỉ cám dỗ mình anh.”
 
 Du Linh chỉ mặc chiếc áo ngực màu đen, hơi thở gấp, hôn lấy môi Kỳ Lạc, ngón tay ôm lấy hai vai, cởi dây áo ngực xuống trên cánh tay mảnh mai của cô, rồi lại đưa tay, cột gọn mái tóc dài phía sau ót của cô lên, dùng vòng tay mã não ở cổ tay vừa mua, buộc tóc dài thành đuôi ngựa.
 
Thân dưới của Kỳ Lạc ưỡn lên, cách lớp quần, hung hãn đẩy một cái vào đùi cô, như ngọn lửa không thể có chỗ nào để bộc phát, tức giận nói:
 

“Du Linh, là em tự tìm đến đó, em thật sự tự tìm đó.”
 
Anh hung hãn rồi, cũng là bị Du Linh quyến rũ đến hung hãn rồi, kéo khóa quần xuống, vén miếng vải nhỏ phía trước cửa huyệt của Du Linh ra, cứ như vậy trực tiếp đâm vào trong cơ thể cô.
 
Cô có chút khô ráp, dạo đầu không đủ, lúc Kỳ Lạc tiến vào, cô có hơi đau.
 
Nhưng Kỳ Lạc đâm cô chưa được mấy cái, Du Linh liền trơn bóng, thoáng chốc cô đã có cảm giác, ôm lấy đầu của anh trai, rên rỉ trên ghế phụ chật hẹp.
 
Máy điều hòa trong xe đã tắt lúc tắt máy xe rồi, nhiệt độ không khí lúc này bắt đầu tăng lên, khắp người Du Linh nóng ran đều là mồ hôi, áo ngực của cô bị anh trai kéo xuống, môi của anh trai không ngừng cọ xát ở giữa đầu vú nhấp nhô kia.
 
Ma sát một chút một chút, ứ máu từng chút rồi trở nên cứng rắn, chớp mắt đã săn chắc lại.
 
Kỳ Lạc khom lưng ngậm lấy cô, cô thở hổn hển nói:
 
“Anh trai, nóng, ra ngoài, ôm em ra ngoài.”
 
Ở Băng Thành hai năm, Du Linh trở nên rất sợ nóng, sau khi trở về thành phố X, không thể dễ dàng ra ngoài đi dạo, ở trong phòng nhất định phải mở máy lạnh, nhiệt độ của máy lạnh còn phải chỉnh đến nhiệt độ thấp nhất.
 
Vào lúc này ở trong xe, chưa làm với anh trai được mấy cái đã nóng rồi, đương nhiên cô không chịu nỗi.
 
Kỳ Lạc ấn chìa khóa xe xuống, mở cửa xe, dính với thân dưới của Du Linh, cứ như vậy nâng mông cô lên, đứng bên ngoài xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận