Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

“A, quần áo của em.”
 
Đôi chân nhỏ dài của Du Linh, vòng lấy eo của anh trai, muốn đưa tay cầm lấy quần áo của cô, nhưng cửa xe bị Kỳ Lạc đóng lại rồi, cô bị Kỳ Lạc nâng mông bên ngoài ga ra, liền vội la lên:
 
“Anh trai, em chưa mặc quần áo mà.”
 
“Mặc cái gì mà mặc, là em tự mình cởi mà, cứ như vậy đi.”
 
Kỳ Lạc vốn là trong lòng có hơi giận, đương nhiên lúc này sẽ không theo ý của Du Linh rồi, anh cứ như vậy ôm Du Linh đi ra ngoài, khắp bầu trời vùng ngoại ô này đều là sao, anh vừa giẫm lên ánh sao đi vào trong biệt thự, vừa dùng bộ phận sinh dục bên dưới đâm vào huyệt của Du Linh, trong miệng còn cố ý nói:
 
“Linh Linh, em xem, những ngôi sao trên trời có giống ánh mắt không, đều đang nhìn em nè, xem em dụ dỗ anh trai thế nào, phải không?”
 
Miệng của anh, thích nói những lời thô tục để làm cô xấu hổ nhất.
 
Đặc biệt là trong thời điểm này, vừa nói lời như vậy, vừa đè Du Linh ở cổng chính, chơi suồng sã.
 
“Đi vào thôi anh.”
 
Du Linh sốt ruột đến mức ôm chặt lấy cổ của anh trai, vừa căng thẳng vừa kích thích dán thật chặt toàn bộ nửa thân trên gần như trần trụi lên người Kỳ Lạc.

 
Anh ngấu nghiến cô, thở hổn hển chuyển động nhịp nhàng trong bắp đùi đang mở ra của cô, giọng nói khàn khàn:
 
“Sợ gì, trong sân này lại không có người khác, ở đây chỉ có anh và em, Linh Linh, Linh Linh à.”
 
“Ngộ nhỡ có người thì phải làm sao? Sẽ bị phát hiện đó.”
 
Du Linh vô cùng sợ hãi, vùi mặt lên vai của anh trai, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn, cô sợ bị người ta nhìn thấy.
 
“Bị phát hiện... thì phát hiện thôi.”
 
Kỳ Lạc cũng không quan tâm điều này, anh muốn ở bên Du Linh cả đời, bị người ta phát hiện là chuyện sớm muộn, thay vì che che giấu giấu, chi bằng trực tiếp bóc trần cho xong.
 
Nhưng Du Linh hiển nhiên không quyết đoán như Kỳ Lạc, đặc biệt là cô vừa bị dì cả “nhắc nhở” một phen, bảo cô cả đời rúc trong bí mật, làm người tình cả đời của anh trai.
 
Trong bóng tối, Du Linh cắn môi, bị anh trai đè lên cửa, chơi trong yên lặng, trong một đợt cao trào, cô ôm chặt lấy cổ của anh trai bật khóc.
 
Cô không muốn cả đời sống trong góc tối, nhìn anh trai kết hôn sinh con, không muốn.

 
“Anh trai...”
 
Trong ánh sáng lóe lên trong đầu, Du Linh khẽ thút thít.
 
“Rất thích anh.”
 
Thật sự rất thích, rất thích, thích đến mức không nỡ biến mối quan hệ với anh trở nên mỏng manh như vậy, thích đến nỗi, rõ ràng biết mối quan hệ như vậy duy trì không lâu dài, nhưng vẫn giống như thiêu thân lao vào lửa vậy, cùng anh trai lún sâu vào.
 
Không chỉ là yêu mà thật ra còn rất vững vàng, bởi vì giữa cô và anh trai, sẽ không có bất kỳ kẻ thứ ba nào xen vào tim họ, nhưng không chỉ yêu hơn nữa cũng rất dễ vỡ, bởi vì vừa ra ánh sáng thì sẽ chết.
 
Chỉ cần vừa ra ánh sáng, sợ là cả đời Du Linh và anh trai cũng không có ngày gặp lại, chung sống tự nhiên nữa.
 
Điều Du Linh sợ chính là tương lai sẽ đi đến bước đó với anh trai, cho nên ban đầu cô làm thế nào cũng không chịu bước vào bước này, nhưng quả thật cô lại không kháng cự được thế tấn công của anh trai đối với cô.
 
Cô còn cho rằng phát triển thành thế này, vẫn luôn là anh trai quá chủ động, là anh trai quá nham hiểm xảo trá
 
Nhưng cho đến hôm nay, Du Linh mới nghĩ thông, là cô cự tuyệt không thẳng thừng lắm, là trong lòng cô, nhớ đến anh trai, cho nên anh trai tiến về phía cô một bước, cô sẽ đi về phía anh một bước, anh muốn hôn thì để anh hôn, anh muốn ôm thì để anh ôm.
 
Đây hoàn toàn cũng không phải là sự chủ động của một mình anh trai.
 
Bởi vì thích, cho nên cô mặc kệ, cũng bởi vì thích, cho nên lời dì cả nói hôm nay, giống như con dao vậy, khiến cho Du Linh đau đớn tận xương tủy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận