*Gánh trách nhiệm, gánh nạn giùm người khác.
“Nói lại một lần nữa, nói lại lần nữa Linh Linh.”
Nghe thấy Du Linh nói thích anh, chân của Kỳ Lạc đều mềm nhũn, lại không nỡ dọa nạt cô, mở cửa nhà ra, chơi cô vào tận nhà, đè cô lên băng ghế ngồi mang giày, điên cuồng rút ra đưa vào.
Cô bị anh đè lên người, từng đợt từng đợt cao trào tấn công đến, rên rỉ rít lên.
“Anh trai, thích anh, thích anh, anh chơi em...”
“Yêu tinh!!!”
Kỳ Lạc đâm nhanh một trận, gậy thịt nhanh chóng rút ra vùi vào trong cơ thể cô, bắn toàn bộ ra bên ngoài cửa huyệt của cô.
Ghế mang giày rộng lớn, gần bằng chiếc giường đơn, trong biệt thự lớn tối om, sau khi Kỳ Lạc bắn xong cũng không thu dọn, cứ như vậy ôm lấy Du Linh, trên băng ghế hẹp, nhắm mắt mặt hướng về phía cửa sổ sát đất bên cạnh.
Ngoài cửa sổ là vườn hoa thấp thoáng sáng lên ánh đèn đường, yên tĩnh không người...
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trụi của Du Linh trong lòng, thấp giọng hỏi:
“Hôm nay sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì...”
Du Linh thầm than thở, còn cho rằng anh trai bỏ qua chuyện này rồi, kết quả anh hỏi thẳng cô như thế? Bèn suy nghĩ một chút, tìm một lý do nói qua loa.
“Chị Mộng Nguyệt nói em cầm tiền mà không làm việc, nên, nên đã tức giận.”
“Vì điều này?”
Kỳ Lạc rõ ràng không tin, nhưng Du Linh không nói thật, anh có chơi chết cô, cô cũng sẽ không nói.
Anh liền cười nhạt, đè Du Linh dưới người, cởi áo ngực duy nhất ở nửa thân trên của cô ra, nói toạc ra:
“Được, anh coi như những gì em nói là thật, Hoàn Mộng Nguyệt phải không, bảo cô ta đợi đó cho anh!”
Trong lòng Du Linh hồi hộp một chốc, cô, có phải đánh bậy đánh bạ lôi Hoàn Mộng Nguyệt ra, làm người gánh nạn cho dì cả không?
Cái này... Du Linh mở miệng muốn giải thích, bên dưới lại bị gậy thịt vừa cứng lên của anh trai đâm vào, cô kêu “A” lên một tiếng, suy nghĩ bị gậy thịt không ngừng co rúm bên trong cơ thể kia phân tách, nức nở nói:
“Anh trai, anh không mệt sao?”
“Chơi Linh Linh sao biết mệt được?”
Màn đêm dần buông xuống, Kỳ Lạc làm đi làm lại Du Linh, chơi đến khi cô mệt không còn ý thức, cô ngủ lúc nào cũng không nhớ nữa.
Buổi sáng hôm sau, Du Linh thức dậy trong lòng anh trai với đôi chân đau mỏi, nhìn vẻ mặt Kỳ Lạc đang ngủ, mê mẫn ngẩn ngơ.
Cô đột nhiên nghĩ đến trong đời của cô, bối rối sau lần đầu làm tình với anh trai xong, lúc đó, trong buổi tối sinh nhật hai mươi tuổi của anh, lúc cô vẫn mới mười sáu tuổi, anh đã cưỡng bức cô.
Từ nhỏ Du Linh đã biết, Kỳ gia thế lực lớn, dì cả ruột gả cho gia đình rất có tiền có quyền.
Trong dòng họ nhà mẹ của Du Linh, dì cả ruột là người gả được nhà tốt nhất trong tất cả con gái của bà ngoại, cũng là người có tiền nhất trong số tất cả con gái của bà ngoại.
Đương nhiên, anh họ Kỳ Lạc cũng trở thành người có danh vọng cao nhất, có quyền lên tiếng nhất trong các người vai dưới như Du Linh.
Từ nhỏ Du Linh đã được mẹ và bà ngoại cho hay, phải nghe lời anh trai, không nên chọc anh trai giận, bởi vì Kỳ gia vẫn luôn giúp đỡ những thông gia nghèo như họ, cho nên Du Linh phải đối xử tốt với anh trai, phải ngoan, phải đáng yêu, không được phép ngang bướng với anh trai.
Vì thế cho đến nay, Du Linh đều xem chuyện tối hôm đó, là anh trai đã uống say, xem cô là người phụ nữ khác, Du Linh vẫn nói như vậy với chính mình.
Cô không thể khóc không thể làm ồn ào, thậm chí không thể nói với anh trai, rốt cuộc tối hôm đó anh đã làm gì với cô, bởi vì hậu quả duy nhất của việc làm như vậy, chính là bị từng người thân trong nhà mắng một trận.
Họ sẽ nói cô không biết nhục nhã, không những dụ dỗ anh trai loạn luân, mà còn bôi nhọ anh trai cưỡng ép cô... Hình như cũng không thể coi là cưỡng ép, lần đó vì Du Linh quá sợ hãi, cũng không kịch liệt phản kháng sự xâm phạm của anh trai.
Được rồi, coi như giả bộ từ chối đi.