Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Nhìn thấy hộp thuốc ngừa thai khẩn cấp kia, trong lòng Kỳ Lạc nhất thời áy náy, vẻ lạnh lùng như băng trên mặt tan biến, cúi đầu hôn trán Du Linh một cái, khôi phục lại giọng nói nhẹ nhàng, khàn giọng nói:
 
“Xin lỗi, được rồi, đừng khóc nữa, xin lỗi.”
 
Anh rất thương cô, dựa trên cơ sở cô nghe lời, anh đối xử với gần như là muốn gì được nấy.
 
Bây giờ cô nhóc vì sợ hãi mà không giữ lời hứa rồi, anh có thể làm sao? Cũng không thể ép cô đối mặt chứ?
 
Kỳ Lạc rất bất lực, tối qua vừa mới có được cảm giác thỏa mãn, lúc này lại cảm thấy khe rãnh khó bình ổn lại, anh muốn cô, suy nghĩ điên cuồng này đã bắt đầu có từ lúc anh hiểu chuyện nam nữ rồi.
 
Nhưng tối qua anh suýt đâm hư cô, phải bồi dưỡng cho cô nhiều hơn mới được.
 
Nghĩ như vậy, Kỳ Lạc từ trên người Du Linh xoay người lại, nằm ngang trên chiếc giường nhỏ của Du Linh, một tay kéo cô bé đang co rúm kế bên qua, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
 
“Cục cưng đừng khóc nữa, Tiểu Linh ngoan...”
 
Nhưng sắc mặt Du Linh lại ngày càng trắng bệch, cuộn tròn trong lòng anh trai, cắn răng, cả người bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
 
Nhận ra sự bất thường của cô, Kỳ Lạc cúi đầu xuống nhìn, sau đó bỗng nhiên ngồi dậy, ôm lấy Du Linh sốt ruột hỏi:
 
“Sao thế?”

 
“Anh, em, hình như “dì cả” của em tới rồi.”
 
Mặt Du Linh đẫm mồ hôi, nằm trong lòng anh trai, cánh tay nhỏ mảnh trắng nõn che bụng dưới, trên gò má nhợt nhạt, có chút ngại ngùng đỏ ửng.
 
Kỳ Lạc lại nhíu mày, hỏi:
 
“Không phải mới hết mười ngày trước sao? Sao hôm nay đã tới rồi?”
 
Bởi vì đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp, cho nên dẫn đến hoóc môn nội tiết rối loạn sao?
 
Nghĩ tới khả năng này, lòng Kỳ Lạc rối tinh rối mù, anh nhẹ nhàng đặt Du Linh lên giường, cúi đầu hôn xuống trán của Du Linh, dịu dàng nói:
 
“Anh làm cho em một chút nước đường đỏ, em đừng cử động lung tung.”
 
Nói xong anh đứng dậy mang giày, ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vào phòng bếp, vừa gọi điện thoại cho dì vú của Kỳ gia, bảo dì nấu một chút canh gà ác táo đỏ...
 
Hồi ức kéo về hiện thực, Du Linh và Kỳ Lạc nằm trên giường của biệt thự lớn ở Bán Sơn, cô đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn khóe môi của anh trai, ngẩng đầu, hôn một cái lên môi của anh trai.
 
Hốc mắt của cô hơi đỏ, trong khoảng thời gian dài, cô đã phát hiện một chuyện nhỏ không đáng kể.

 
Bốn năm trước, lúc anh trai muốn cô lần đầu tiên, lần mà đã bắn toàn bộ vào trong người cô, sau khi cô uống thuốc tránh thai khẩn cấp, dẫn đến sự rối loạn kinh nguyệt, đau đớn lăn lộn trên giường.
 
Ngày hôm nay của bốn năm sau, bất kể anh đã làm tình với Du Linh bao nhiêu lần, mỗi lần của Kỳ Lạc, đều bắn ra ngoài cơ thể cô không một ngoại lệ.
 
Bởi vì anh biết cô uống thuốc tránh thai, sẽ làm cho kinh nguyệt bị rối loạn, không tốt cho sức khỏe của cô.
 
Mặc dù tính tình Kỳ Lạc hung hăng càn quấy, nhưng anh đối xử với Du Linh thật sự rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng.
 
Người đàn ông tốt như vậy, cô làm sao cam lòng rời xa anh? Làm sao nỡ lòng rời bỏ lần thứ hai??
 
Hôn lén anh trai xong, Du Linh vừa muốn lùi lại, liền bị Kỳ Lạc chặn sau ót, anh hé môi, giữ lấy đôi môi muốn rời đi của cô, xoay người muốn đè cô trên giường, nhắm mắt lại, cười giống như một bé trai lớn vậy, vương đầu lưỡi mê hoặc tiến vào trong miệng cô, rồi lại ngậm lấy môi cô hỏi:
 
“Hôn lén không cần chịu trách nhiệm sao?”
 
“Dậy thôi, tối qua đã làm mấy lần, đừng quậy nữa.”
 
Gò má Du Linh đỏ lên, tránh môi của anh trai:
 
“Phải đi làm rồi, anh trai.”
 
“Hôm nay nghỉ mà, đi làm gì chứ?”
 
Anh không hôn môi cô được, liền mút cổ của cô, đôi chân dài tách hai chân cô ra, côn thịt dâng cao cứ cương cứng như vậy đâm vào miệng huyệt của Du Linh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận