Du Linh bị Kỳ Lạc đè dưới người mút lấy cổ, gấp đến độ hai chân đạp loạn trên giường.
“Anh trai, anh thả em ra, em sắp bị anh làm hư rồi, mỗi lần anh động tình, thì cả buổi sáng cũng không xong.”
Kỳ Lạc phía trên, đưa tay nắm lấy eo của Du Linh, cưỡng ép xương hông của cô đứng yên, côn thịt đã chen vào trong cơ thể cô, thở hổn hển cam đoan:
“Không đâu, hôm nay không làm cả buổi sáng, bọn Hầu Tử đến chúc mừng chúng ta chuyển nhà, sẽ qua tụ họp.”
“Cái, cái gì?”
Du Linh bị anh trai đâm nhấp nhô một chút, cuống cuồng nói:
“Anh gọi bọn họ qua làm gì, bọn họ qua không phải đều biết chuyện em và anh ở cùng rồi sao?”
“Không chỉ biết anh và em ở cùng nhau, còn biết anh và em bên nhau.”
Kỳ Lạc đâm cô thật mạnh, xoay người qua, để cho Du Linh lên trên, anh nằm dưới đâm cô, thấy bầu vú cô bị anh đâm đến lắc lư, hưng phấn nói:
“Cho nên lần này phải nhanh một chút, đoán chừng bọn họ đã sắp tới rồi.”
“Cái gì?”
Du Linh cưỡi trên người Kỳ Lạc, thật sự có chút điên rồi, bên trong cơ thể cô đang ngậm lấy gậy thịt của Kỳ Lạc, sốt ruột đến mức kẹp chặt, hỏi:
“Anh hẹn với họ mấy giờ?”
“A ~~~ Linh Linh... Đừng kẹp.”
Ánh mắt Kỳ Lạc đờ đẫn, bắp thịt toàn thân đều căng cứng như đá, trong nháy mắt trán đã thấm một tầng mồ hôi li ti.
“Nói đi, mấy giờ?”
Du Linh phía trên cũng không dễ chịu, bây giờ cả người trên dưới của cô không chỗ nào ổn, đặc biệt là trên cổ, mấy vết hôn mà Kỳ Lạc để lại, căn bản không dám gặp ai.
Quần áo của cô cũng đã cởi hết trong ga ra rồi, quần áo hôm qua mới mua đều trên xe của anh trai, Kỳ Lạc là muốn cô khỏa thân gặp bạn của anh sao?
“Linh Linh!!!”
Kỳ Lạc gầm nhẹ, đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy Du Linh, dùng sức để cô ngồi vững trên đùi của anh mấy lần, nâng cô lên thật nhanh, rút gậy thịt ra khỏi cơ thể cô, sau đó dùng bụng dưới của cô và anh, kẹp lấy gậy thịt cọ xát.
Giọng anh trầm khàn bên tai cô, đôi cánh tay cứng như thép dường như sắp siết đứt vòng eo thon của cô, bắn toàn bộ lên bụng dưới của anh và cô.
Huyệt nhỏ của Du Linh, ngồi sát trên côn thịt của anh, dư âm của ma sát cũng đưa cô đi lên, đầu óc Du Linh bị sự trống rỗng che phủ, cô nghe Kỳ Lạc nỉ non bên tai cô:
“Anh yêu em, Linh Linh, anh yêu em...”
Thật tốt, họ đều yêu nhau, không còn là Kỳ Lạc đơn phương biến thái nữa, họ đã trở thành một cặp tình nhân yêu nhau, hạnh phúc biết bao.
Sau cao trào, Du Linh ôm lấy cổ của Kỳ Lạc, có chút lười nhác không muốn nhúc nhích, nhưng nghĩ tới đám Hầu Tử sắp tới, cô bèn mệt mỏi đánh một cái vào lưng Kỳ Lạc, xuống khỏi người anh, quấn lấy khăn tắm và bỏ đi.
Kỳ Lạc đứng dậy, cũng trần truồng theo vào nhà tắm, ôm lấy cô từ phía sau, bộ dạng lười biếng, có chút anh tuấn giản đơn.
Anh chính là như vậy, đây cơ hồ đã là bản tính của anh, đi đến đâu cũng muốn dính lấy cô, từ nhỏ đến lớn, giống như quấn lấy cô từ tận gốc rễ.
Cho dù bạn của anh có đến chơi hay không, dù sao cô cũng muốn bên anh, anh cũng chỉ muốn cô bên cạnh.
Du Linh không biết làm sao, cảm thấy người anh này của cô, có lúc ấu trĩ như một đứa trẻ, liền đẩy anh đứng thẳng dậy, nói:
“Làm gì có chuyện như vậy? Cả ngày dính lấy nhau, anh cũng không chán.”
Mặc dù nói như vậy, thấy đẩy anh không được, Du Linh cũng không quan tâm nữa, cứ đánh răng rửa mặt, mặc cho anh cứ ôm cô như vậy.