Kỳ Lạc ôm chặt eo Du Linh từ phía sau cô, giống như mọc ở sau lưng cô vậy, cô đi anh cũng đi, cô dừng anh cũng dừng.
Trong phòng ngủ rộng lớn, hai người xoay qua xoay lại, động tác vô cùng không nhịp nhàng, cứ đụng phải đồ đạc.
Đợi Du Linh không dễ gì mới chỉnh đốn xong bản thân, cô xoay người đẩy Kỳ Lạc, không nhịn được bật cười:
“Đừng cứ như hai em bé dính nhau vậy, anh trai, anh đã tốt nghiệp đại học rồi, thật là trẻ con như thế, anh mau đánh răng rửa mặt đi, giúp em lấy quần áo trên xe qua đây.”
Anh liền hôn Du Linh một cái, cuối cùng mới buông cô ra, vừa đi vào phòng tắm, vừa nói:
“Nên thu dọn đàng hoàng một chút, lát nữa Hoàn Mộng Nguyệt sẽ qua.”
Hoàn Mộng Nguyệt?
Tim Du Linh khẽ động, trùm khăn tắm, vội vàng quay đầu nhìn anh trai, hỏi: “
“Anh ơi, anh bảo chị ta đến làm gì?”
“Em nói xem?”
Kỳ Lạc cũng quay đầu nhìn Du Linh cười một cái, oan có đầu nợ có chủ, nếu Du Linh đã chỉ Hoàn Mộng Nguyệt, vậy Kỳ Lạc nhất định phải tìm Hoàn Mộng Nguyệt tính sổ.
Lúc này, trong biệt thự Kỳ gia, mỗi ngày Chu Tâm Tâm dẫn theo Hoàn Mộng Nguyệt đến ăn cơm chùa, nhưng từ tối qua, vẫn luôn không thấy Kỳ Lạc.
Sắp tới sinh nhật của Chu Khai Khai, hôm nay có không ít họ hàng đến Kỳ gia, một đám chị em họ cách tám đời, đúng lúc đi dạo phố xong trở lại, đùa giỡn trong phòng khách của Kỳ gia, có người hỏi chị họ Hoàn Mộng Nguyệt.
“Sao đã đến trưa rồi vẫn chưa thấy anh họ với Du Linh đâu vậy? Không phải hôm nay công ty của anh họ được nghỉ sao?”
“Du Linh thì bỏ đi, con bé vốn thích yên tĩnh, anh họ đi đâu rồi?
“Đúng đó, chị họ, chị biết không?”
Hoàn Mộng Nguyệt với khuôn mặt diễm lệ, dáng người diêm dúa lòe loẹt bĩu môi một cái, ngồi trên sô pha lấy điện thoại ra, nói với mấy đứa em họ:
“Chị gọi cho anh họ.”
Nhưng lại là một âm thanh bận vang lên, bên Kỳ Lạc đang nói chuyện điện thoại.
Cô ta không từ bỏ, lập tức gọi thêm một cuộc, lần này không có đường dây bận, nhưng Kỳ Lạc trực tiếp ngắt điện thoại của Hoàn Mộng Nguyệt.
Trên gương mặt Hoàn Mộng Nguyệt có vẻ lúng túng, trước nay Kỳ Lạc không nhận cuộc gọi lạ, anh có thể ngắt điện thoại của cô ta, đã chứng minh trong điện thoại của Kỳ Lạc, vẫn luôn không lưu điện thoại của Hoàn Mộng Nguyệt.
Trong lòng mọi người mơ hồ có chút phỏng đoán, chắc không phải Kỳ Lạc theo Du Linh tự ra ngoài chơi rồi chứ, dù sao từ nhỏ Kỳ Lạc đã thích Du Linh, chỉ thích Du Linh, có lẽ em họ khác thì thuộc kiểu không thèm nhìn.
Nhưng lại xem Du Linh như em gái ruột, vô cùng quan trọng.
Có người thử thăm dò Hoàn Mộng Nguyệt.
“Chị, không phải chị vẫn luôn học cùng một trường với anh họ ở nước ngoài sao? Quan hệ bình thường chắc cũng thân lắm nhỉ?”
Biểu cảm trên khuôn mặt diễm lệ của Hoàn Mộng Nguyệt càng thêm lúng túng, cô ta cũng không biết nên trả lời câu hỏi của mấy đứa em họ hàng xa này thế nào.
Có thể nói tuy cô ta học cùng trường với Kỳ Lạc, nhưng mối quan hệ của hai người chỉ giới hạn ở xã giao gật đầu?
Ở trường học nước ngoài, nhóm của Kỳ Lạc căn bản không phải đứa trẻ của gia đình bình thường như Hoàn Mộng Nguyệt có thể bước vào.
Lần này nếu không phải theo mẹ Chu Tâm Tâm của cô ta đến làm khách Kỳ gia, cô ta đã không nghe ngóng được số điện thoại riêng của Kỳ Lạc?
Kỳ Lạc có một số điện thoại riêng, chỉ lưu lại các mối quan hệ người thân và bạn bè, ngày thường anh còn có một số điện thoại, nhưng dùng để xử lý chuyện trong công ty của Kỳ gia.
Nhưng trong thời gian riêng tư của anh, số điện thoại công khai này không mở máy, muốn tìm anh mọi lúc mọi nơi, buộc phải gọi vào số riêng của anh mới được.
Mà số điện thoại riêng này, là Hoàn Mộng Nguyệt năn nỉ ỉ ôi lấy được từ chỗ dì cả Chu Khai Khai.