Trong biệt thự Bán Sơn, Du Linh mặc đồ xong, đứng ở trước cửa biệt thự, lo lắng đi qua đi lại.
Cảnh quan cổng chính được lót bằng đá sỏi, cô cúi đầu đá hòn sỏi, bên trong cửa là bọn con nhà giàu Hầu Tử đang mở nhạc sôi động trong biệt thự, những bạn tình bọn họ đưa đến, mặc quần áo gợi cảm hở hang đang lắc lư bên hồ bơi, tiếng reo hò không ngớt bên tai.
Lúc đến, bọn Hầu Tử nói là để chúc mừng Kỳ Lạc và Du Linh sống chung, nên đã mang đến rất nhiều sâm panh rượu ngon, còn tìm đầu bếp nấu nướng cho họ, bố trí khu buffet trái cây bánh ngọt, nơi có kẻ giàu có đời thứ n ở, không có xa xỉ nhất, chỉ có xa xỉ hơn.
Kỳ Lạc gọi mấy cuộc điện thoại cho Du Linh, bảo cô đi vào chơi, Du Linh đều từ chối có việc, thực sự cô vẫn luôn ở bên ngoài cửa lớn của biệt thực, chính là đang đợi Hoàn Mộng Nguyệt.
Hoàn Mộng Nguyệt là bị Kỳ Lạc sắp đặt tới.
Dưới cái nắng thiêu đốt ở thành phố X, giữa những tiếng la hét chói tai vui vẻ với tiếng nhạc rock, Du Linh cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi chạy đến, dừng lại hết sức đột trong một loạt dãy xe sang.
Hoàn Mộng Nguyệt váy tây vừa vặn, tóc gợn sóng, lắc eo đi ra từ trong taxi, cầm một bảng tài liệu trong tay, liếc nhìn Du Linh đang đứng trước cửa biệt thự, rút chiếc gương nhỏ trong túi nhỏ mang theo bên mình ra, ngắn nhìn lớp trang điểm khéo léo của mình.
“Chị Mộng Nguyệt.”
Du Linh ở cổng lớn, vén chiếc váy dài màu xanh nhạt, đạp lên sỏi chạy chậm đến, đứng trước mặt Hoàn Mộng Nguyệt vội vàng nói:
“Chị đi nhanh chút, chị hôm nay là anh trai cố ý….”
“Em bị bệnh à?”
Ngắt lời của Du Linh, Hoàn Mộng Nguyệt đặt chiếc gương nhỏ trên tay xuống, liếc nhìn Du Linh, với ánh mắt lóe lên sự ghen tị.
“Chị đến bàn việc chính, ai giống như em chỉ biết chơi bời lêu lổng?”
Nhìn khắp người Du Linh, nhãn hiệu quần áo trên người, không phải mười nghìn cũng là tám nghìn, là ai có thể cho Du Linh mặc đồ tốt như thế?
Còn không phải vì Kỳ Lạc!
Không có Kỳ Lạc, một sinh viên năm hai đại học Băng Thành, có thể sống tốt thế này sao? Còn đứng ở cổng chặn bảo cô ta đi, tại sao cô ta phải đi? Chỉ cho phép Du Linh tiếp cận với anh Kỳ Lạc, không cho Hoàn Mộng Nguyệt cô ở bên cạnh anh Kỳ Lạc sao?
Vả lại là công ty gọi Hoàn Mộng Nguyệt đến đưa tài liệu cho Kỳ Lạc, cô không phải loại mặt dày có việc hay không có việc cũng quấn lấy bên cạnh anh trai như Du Linh, cô hôm nay đến là bàn việc nghiêm chỉnh.
Du Linh dừng lại một chút, vốn muốn nói với Hoàn Mộng Nguyệt, thật ra hôm nay là anh trai cố ý gọi cô ta đến, muốn sắp đặt để chỉnh cô ta, nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị Hoàn Mộng Nguyệt đẩy vào tường.
Nhất thời, Du Linh đã ngây ngẩn.
Đợi cô phản ứng lại, Hoàn Mộng Nguyệt sớm đã giẫm giày cao gót, bước vào trong biệt thự của Kỳ Lạc.
Vài cô gái trên người mặc bikini, đi qua trước mặt Hoàn Mộng Nguyệt, trong tay mỗi người đều cầm ly sâm panh, có những phục vụ Hầu Tử đưa đến, mang sâm panh đi qua, trước mặt Hoàn Mộng Nguyệt, đưa cái khay trong tay cho Hoàn Mộng Nguyệt, phía trên có một ly rượu được người pha chế vừa pha xong.
Trên ban công lầu hai, Kỳ Lạc và Hầu Tử đang ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại chơi game.
Hầu Tử nhìn xuống lầu, Hoàn Mộng Nguyệt đang cầm sâm panh uống, rồi lại cười hỏi Kỳ Lạc:
“Cậu muốn làm gì cô ta?”
“Tùy.”
Kỳ Lạc mặc chiếc áo sơ mi màu sáng thường ngày, cụp mắt, mắt vẫn luôn nhìn màn hình điện thoại.
Anh biết Hoàn Mộng Nguyệt không phải là nguyên nhân khiến Du Linh bất thường, nhưng Du Linh không nói thật, anh ấy chỉ có thể tìm Hoàn Mộng Nguyệt, thế là lại dặn dò Hầu Tử:
“Chết cũng không sao, xảy ra chuyện thì tôi chịu.”