Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Du Linh ngồi bên cạnh Kỳ lạc, rũ mắt cúi đầu, nghĩ đến lời của dì lớn nói với cô, trong lòng có những cảm giác đau đớn khó nói nên lời, liền hỏi nhỏ:
 
“Anh, em không cảm thấy tâm trạng của em quan trọng  như vậy, việc này đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc nữa được không?”
 
Mặc dù Hoàn Mộng Nguyệt không tốt với Du Linh, nhưng một chuyện trả một chuyện như vậy, chẳng qua chỉ là Du Linh thuận miệng lấy Hoàn Mộng Nguyệt ra gánh nạn cho dì cả mà thôi, cô không ngờ anh trai lại nghiêm túc như vậy.
 
“Em cảm thấy chuyện này là chuyện nhỏ sao?”
 
Cuối cùng Kỳ Lạc cũng ngước mắt lên, anh đặt điện thoại trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Du Linh, đưa tay, khoác lên vai của Du Linh, nhìn thẳng vào mắt Du Linh với hai tròng mắt đen, nói:
 
“Chi bằng, em nói với anh, người làm tâm trạng của em khác thường là ai, anh sẽ không nhắm vào Hoàn Mộng Nguyệt nữa.”
 

Với Kỳ Lạc mà nói, bất kỳ chuyện nhỏ nào của Du Linh đều là chuyện lớn, tâm trạng của cô rất quan trọng, bởi vì anh bị cô bỏ rơi một lần, bốn năm trước, trước khi cô muốn rời xa anh, cô cũng có một khoảng thời gian khác thường. 
 
Vì vậy trong thâm tâm của Kỳ Lạc, sự bất thường của Du Linh, khiến Lỳ Lạc cảm thấy rất sợ hãi, cứ luôn khiến anh có cảm giác bất an lo được lo mất.
 
Du Linh rũ mắt cắn môi không nói gì, Hầu Tử ở bên cạnh thấy vậy, liền vỗ mông cô gái bên cạnh, định kêu những người xung quanh xuống dưới chơi.
 
“Anh trai, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không, chuyện này đã qua rồi.”
 
Cô cố gắng đè thấp âm lượng, vẫn chưa nghĩ xong, phải làm sao để lừa được Kỳ Lạc dưới tâm trạng rối loạn này của mình, thì sau lưng Kỳ Lạc, truyền đến một giọng nữ uất ức:
 
“Anh trai?”
 
Hỏng rồi, Hoàn Mộng nguyệt đã thay đồ xong và đi lên. 
 
Du Linh nhắm mắt, cô nhìn thấy Hoàn Mộng Nguyệt mặc bộ đồng phục thủy thủ mà không biết cô gái nào đã đưa cho cô ta, đứng sau lưng Kỳ Lạc, đúng là sợ cái gì thì đến cái đó, sao chổi này không phát hiện bộ thủy thủ của mình...rất sexy sao?

 
Kích thước của bộ đồng phục đó không ăn nhập gì với cơ thể của Hoàn Mộng Nguyệt, Hoàn Mộng Nguyệt thuộc kiểu cơ thể bốc lửa, trước nhô sau vểnh, mà bộ thủy thủ trên người cô ta rõ ràng là kiểu nhỏ hơn một size, căng đến mức hai bầu ngực to vô cùng, váy chỉ dài tới đùi, trong lúc đi, phần eo cũng có thể lộ ra, vừa cúi xuống, không thể che được quần lót bên dưới váy. 

 
Loại quần áo này, đồng phục để chơi cám dỗ người yêu thì tốt, nhưng đang ở nơi công cộng, để Hoàn Mộng Nguyệt mặc như thế này, rõ ràng chính là có người đang ác ý làm nhục Hoàn Mộng Nguyệt mà thôi. 


 
Có lẽ cái người để Hoàn Mộng Nguyệt mặc thành thế này, biểu hiện tốt bụng quá chứ, sau khi mặc quần áo thủy thủ sexy xong, Hoàn Mộng Nguyệt cũng không có thời gian soi gương, mà cứ như vậy đi ra ngoài, đứng sau lưng Kỳ Lạc.

 
Mấy tên đàn ông Hầu Tử, huýt sáo về phía Hoàn Mộng Nguyệt không hề tôn trọng, mấy cô gái mặc bikini, bắt đầu lấy điện thoại ra, chụp ảnh cho Hoàn Mộng Nguyệt từ các góc khác nhau. 
 
“Đừng làm nữa, đừng làm lớn chuyện nữa”
 
Du Linh hạ thấp giọng, kéo cổ tay về phía sau, cố để Kỳ Lạc dừng lại đúng lúc.

 
“Em quan tâm cô ta?”
 
Kỳ Lạc khăng khăng không theo ý của Du Linh, anh quay đầu, bước lên nhìn Hoàn Mộng Nguyệt với vẻ nghi ngờ, giọng điệu hung hăng hỏi:

 
“Tài liệu bảo cô mang đến đâu? Cô có biết tài liệu này rất quan trọng?”
 
Quan trọng hay không quan trọng, xấp tài liệu này đã rơi xuống nước, đều do Kỳ Lạc mở miệng nói.

 
Hoàn Mộng Nguyệt vừa bước lên, định đến gần Kỳ Lạc, sắc mặt lập tức trở nên khó chịu.

 
Hôm nay lúc cô xuất phát đến biệt thự Bán Sơn, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội có thể tiếp cận anh trai Kỳ Lạc, nhưng lại không ngờ, vào cửa đã không thuận lợi, lúc đi qua bể bơi, không cẩn thận bị người khác đẩy xuống nước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận