Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Đương nhiên tài liệu không thể dùng nữa rồi, toàn bộ đã bị ướt hết.
 
Hoàn Mộng Nguyệt vốn mặc thành như vậy, là bất đắc dĩ lên lầu, vốn dĩ không muốn đến, nhưng nghĩ tới tìm Du Linh, hỏi mượn Du Linh bộ quần áo mặc, sau đó trở về công ty làm tài liệu mới lại cho Kỳ Lạc.
 
Không ngờ vừa mới bước lên, đã nhìn thấy Kỳ Lạc và Du Linh đang lôi lôi kéo kéo ở đây, hình như còn đang cãi nhau, ngay sau đó bị Kỳ Lạc chất vấn chuyện tài liệu.
 
Điều này cho Hoàn Mộng Nguyệt một loại cảm giác đúng lúc đụng phải họng súng của Kỳ Lạc.
 
Lúc này Hoàn Mộng Nguyệt đứng tại chỗ, không dám đi về phía trước, cô ta do dự, muốn làm một người tri kỷ cho anh trai, giúp Kỳ Lạc răn dạy nhỏ Du Linh tùy hứng làm bậy kia, để cho anh trai không còn truy cứu việc cô ta làm ướt tài liệu nữa, bèn bất chấp hỏi:
 
“Anh, đã xảy ra chuyện gì sao? Linh Linh lại chọc tức anh à?”
 

Nói xong, cô ta giẫm giày cao gót về phía trước, qua nhìn Du Linh, tức giận nói:
 
“Em hiểu chuyện chút được không? Hằng ngày anh trai đi làm đã rất vất vả rồi, em cầm lấy nhiều tiền như vậy mà không làm việc, em... A~ !!!”
 
Lời của Hoàn Mộng Nguyệt, bị Kỳ Lạc đứng dậy, một tay đẩy ra,  Kỳ Lạc thẳng tay đẩy nhẹ, hất Hoàn Mộng Nguyệt ngã sang một bên.
 
Cô ta lại mang giày cao gót, một chân đứng không vững, trẹo một cái, cứ như vậy mà đặt mông ngồi xuống đất.
 
Lộ ra quần lót màu đen bên trong chiếc váy cực ngắn.
 
Xung quanh sớm đã lấy điện thoại ra, những cô gái bikini đang chờ đợi chụp ảnh, bắt đầu dồn dập chụp ảnh Hoàn Mộng Nguyệt, chụp lại động tác lộ quần lót đen ngồi dưới đất khiếm nhã của cô ta.
 
“Đến lượt cô dạy dỗ em ấy lúc nào hả?”
 
Mặt Kỳ Lạc không cảm xúc nhìn Hoàn Mộng Nguyệt, cũng không có ý đưa tay đỡ Hoàn Mộng Nguyệt, nắm lấy cổ tay của Du Linh, cũng không để cho Du Linh đến đỡ Hoàn Mộng Nguyệt, chỉ lạnh lùng nói:
 
“Cô có thân phận gì, em ấy thân phận gì? Nhìn rõ vị trí của bản thân rồi hẵng đến trước mặt em ấy tỏ thái độ của cô.”
 
Rõ ràng, từ nhỏ Kỳ Lạc đã bảo vệ Du Linh, anh thích ức hiếp Du Linh thế nào cũng được, người khác thì không thể!
 

Bởi vì Du Linh là của anh, từ nhỏ, anh đã phân định Du Linh thành đất nước của anh, tất cả mọi người ở ngoài anh và Du Linh, thì đều là người khác, chỉ có Du Linh, là người nhà của anh, là một phần sinh mệnh của anh.
 
Kỳ Lạc ôm Du Linh mặt đang tái nhợt đi qua, cứ như vậy, trong tiếng cười nhạo Hoàn Mộng Nguyệt, cứ ôm Du Linh như thế, ý nghĩa che chở kia, rõ ràng mà dễ thấy.
 
Đây là một cặp quan hệ anh em bình thường sao?
 
Hốc mắt Hoàn Mộng Nguyệt đỏ ửng, ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Kỳ Lạc, mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, đột nhiên cô ta kêu hét một tiếng, chỉ vào Du Linh hỏi:
 
“Anh trai, anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?”
 
Mọi người xung quanh bắt đầu lấy điện thoại ra quay video, chỉ tập trung chụp vị trí tư mật của Hoàn Mộng Nguyệt.
 
Du Linh ở bên Kỳ Lạc từ nhỏ, biết thủ đoạn của mỗi một người trong đám người này, thật đúng là muốn ép người ta vào chỗ chết.
 
Hình khiếm nhã hôm nay của Hoàn Mộng Nguyệt, rất nhanh sẽ bị truyền lên mạng, qua tác động của mạng internet, cộng thêm đội quân phát tán và spam* của bọn Hầu Tử mua, cả đời của Hoàn Mộng Nguyệt sẽ sụp đổ.

(*) Đội quân phát tán và spam: Nhóm người trực sẵn để phát tán thông tin.
 
Du Linh bị Kỳ Lạc ôm lấy, mặt tái nhợt đưa tay ôm lấy eo Kỳ Lạc, vùi mặt vào trong lòng Kỳ Lạc, run lẩy bẩy:
 
“Đừng, đừng quậy nữa, anh, để chị ấy đi đi, đi mau, cầu xin anh đó, đều là em không tốt, để chị ấy đi đi.”
 
“Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói đi, em không nói thì anh hôm nay làm chuyện này lớn được bao nhiêu thì lớn, Du Linh em tin hay không?”
 
Mặc cho Du Linh trốn trong lòng anh, trên gương mặt anh tuấn của Kỳ Lạc có một sự ương bướng, anh thật sự không sợ làm lớn chuyện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận