“Thôi được rồi, con còn kiếm tiền? Con cứ ngoan ngoãn theo anh trai con, nó có thể để con không lo cơm ăn áo mặc, kiếm tiền cái gì mà kiếm, sau khi tốt nghiệp cứ ở bên cạnh anh con rồi chọn một người đàn ông có tiền mà kết hôn, đây mới là hiện thực.”
Chu Khoái Khoái có chút không nhịn được sự giả tạo của Du Linh, vui vẻ cất bộ son quyền trượng kia vào, lại liếc nhìn túi của Du Linh, nhãn hiệu này cũng phải mấy chục nghìn tệ, liền vui vẻ hỏi:
“Con còn có tiền đồ hơn so với Hoàn Mộng Nguyệt đó của dì hai con, yên tâm yên tâm, ra nước ngoài chăm sóc bản thân thật tốt, kỳ nghỉ có thể quay về, à đúng rồi, đừng tìm cho mẹ con rể nước ngoài, mẹ không hiểu tiếng Anh, người nước ngoài không cùng tổ tiên với chúng ta, không ăn như chúng ta thế này.”
Du Linh ngồi đối mặt với Chu Khoái Khoái, cô cúi đầu, hai tay cầm một ly nước ép chanh tắc vàng trong tay, không nói gì với Chu Khoái Khoái.
Trong lòng cô rất khó chịu.
Cắn môi suy nghĩ hồi lâu, Du Linh mới hơi do dự thăm dò:
“Mẹ, thực ra...nếu thật lòng yêu nhau, còn, còn đối xử với con vô cùng tốt, con cảm thấy, là ai cũng không sao, người nước ngoài cũng được…”
“Thật lòng yêu nhau cái gì, là ai cũng không quan trọng à?”
Chu Khoái Khoái trừng mắt nhìn Du Linh, nói:
“Con mau bỏ cái ý nghĩ sai lầm này cho mẹ, con mới bao nhiêu tuổi? Yêu đương có thể ăn cơm không? Linh Linh à, con không thể ngây ngô như vậy, một ngày nào đó con sẽ hiểu, tình yêu không phải là tất cả, con cần có bánh mì*, còn phải đối mặt với hiện thực, cuộc đời của con, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu, hiểu chưa?”
*Ý chỉ tình yêu không quan trọng, không có tình yêu nhưng phải có bánh mì để ăn.
Thực ra, ý định ban đầu của Chu Khoái Khoái là dạy Du Linh, không muốn cho cô tìm con rể nước ngoài mang về, nhưng thái độ của bà, cũng vừa đúng lúc chặn lại chút tia hy vọng của Du Linh.
Chu Khoái Khoái không nghĩ rằng tình yêu quan trọng, ít nhất không quan trọng đến mức khiến một người phụ nữ, phá vỡ thế tục, bất chấp mọi thứ.
Nghe lời của mẹ, Du Linh thật sự khó chịu vô cùng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi xách của Du Linh reo lên, cô nghiêng người lấy điện thoại ta, vừa nhìn là Kỳ Lạc gọi đến, liền liếc nhìn sang Chu Khoái Khoái, rồi nghe điện thoại, trả lời nhỏ:
“Alo, anh trai.”
“Ở đâu đó?”
giọng của Kỳ Lạc truyền ra từ trong điện thoại, lúc này anh đang điều tra bộ phận thị trường, mặc dù Du Linh là thư ký thực tập của anh, nhưng anh biết Du Linh sợ nóng, ngày thường phải ra ngoài xử lý việc văn phòng, thì anh cho Du Linh nghỉ phép.
Nhưng cách hai tiếng, anh lại gọi điện thoại cho Du Linh, bảo đảm lúc nào cũng nắm được tung tích của Du Linh.
“Anh con à?”
Chu Khoái Khoái ngồi đối diện Du Linh hỏi Du Linh một câu, nhìn Du linh gật đầu, bà liền đưa tay ra, cầm lấy điện thoại của Du Linh qua, nói với Kỳ Lạc trong điện thoại:
“A Lạc.”
“Dì ba, sao hôm nay dì có thời gian vậy?”
Đầu điện thoại bên kia, Kỳ Lạc kính cẩn chào hỏi Chu Khoái Khoái
“Không phải, em cháu nói với dì, cháu muốn ra nước ngoài mở rộng thị trường Kỳ gia, vì vậy nó muốn cùng cháu ra nước ngoài du học, hai mẹ con dì đang nói chuyện ở đây, cháu có đến không? Cùng nhau ăn tối?”
“Dạ.”
Kỳ Lạc giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, sau đó hỏi Chu Khoái Khoái địa chỉ bên đó, sau khi xong việc ở bộ phận thị trường bên này, bảo người có xe bên dưới, đưa anh đến nhà hàng Chu Khoái Khoái và Du Linh đang ở.
Phong cách của nhà hàng cũng khá tốt, với mức lương thực tập năm nghìn tệ của Du Linh, coi như có thể trả nổi.
Mặc dù cô quyết định đi nước ngoài với anh trai, sống với anh trai cả đời, nhưng Du Linh không muốn làm kẻ ăn bám anh trai mãi, vì vậy chọn một nhà hàng tầm trung, mời mẹ ăn cơm.